Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 125 : Cố ý ngã bệnh hành hạ anh

Ngày đăng: 16:51 19/04/20


Bên này Đằng lão phu nhân nóng lòng muốn gặp được Lương Chân Chân, bà bảo Hạ Đông giúp bà nghĩ cách không quá đột ngột lại hợp lý.



Cứ như thế, trên căn bản hai người đã định ra một kế hoạch, chờ đợi thời cơ áp dụng.



【 Hạ Đông, chuyện này phải giữ bí mật trước đã, tránh cho thằng nhóc A Tư kia lại phá hư, không để cho tôi gặp cháu dâu tương lai. 】



Đằng lão phu nhân dặn dò, bà lại không biết rằng Đằng Cận Tư đã có suy nghĩ muốn đưa Lương Chân Chân sang cho bà gặp, chỉ là còn chưa kịp thôi, vừa vặn hôm nay Lương Chân Chân bị sốt, cho nên trì hoãn.



"Dạ, tôi hiểu rồi." Hạ Đông gật đầu một cái.



Hai người trò chuyện thêm một lát liền cúp điện thoại.



****



Trong phòng khách, Quan Hạo Lê nằm trên ghế sa lon than thở, la hét đói bụng muốn xỉu.



Nam Cung Thần ngồi ở bên ghế sa lon xem TV lười quan tâm tới anh ta, miệng người này thật om sòm , không trách được bị cậu chủ "Ghét bỏ" , đáng đời!



"Tôi nói Nam Cung này, cái người này còn chưa có đi Ngũ Đài Sơn mà đã câm như thế này sao? Nói chuyện nhanh lên, buồn chết gia(*) !" Quan Hạo Lê biết chắc giờ này trong phòng bếp đang khí thế ngất trời, không cần thúc giục, liền đem chú ý lực chuyển dời đến trên người Nam Cung Thần đang ngồi ở đó xem ti vi.



(*)gia: cách xưng hô của vua chúa ở cổ đại



"Trong nhà buồn bực anh có thể ra vườn hóng mát, chỗ đó cỏ cây hoa lá, cái gì muốn có đều có, bảo đảm anh sẽ vừa lòng, tâm tình sảng khoái." Nam Cung Thần cười híp mắt chế nhạo nói.



Cậu chủ quả nhiên là sáng suốt, ngay cả anh cũng sắp không chịu nổi anh ta lải nhải, vẫn là Ngũ Đài Sơn tốt hơn! An tĩnh trong lành, nhất định là chim hót hoa thơm, cuộc sống hoà hợp với thiên nhiên.



"Hừ! Sau này đến Ngũ Đài Sơn cũng đừng khóc, đến lúc đó ở nơi hoang vắng không người, lúc không ai hỏi thăm cậu cũng đừng nghĩ tới tôi!" Quan Hạo Lê tức giận nói.



Hạ Đông đi tới liền nghe được hai người bọn họ ở trong phòng khách cãi vả, không thể nhịn được cười cười, "Quan thiếu gia và Nam Cung tiên sinh thật có nhã hứng, cơm còn chưa có làm xong sao? Chắc hai người đói rồi."




Anh quên thì cũng thôi đi! Chẳng lẽ mấy người hầu dưới kia cũng quên mất anh mới là ông chủ ở đây sao? Cư nhiên không có ai mang cơm tối lên!



"Thiếu gia, có thể mang cơm tối vào được không? Ngoài cửa tức thời vang lên giọng nói của Hạ Đông.



Đằng Cận Tư sờ sờ bụng đói đến quặn lại, không vui nói: "Đi vào."



Hạ Đông theo lời đẩy cửa vào, đem thức ăn đặt bên khay trà, kính cẩn nói: "Thiếu gia, ngài dùng cơm trước đi có chuyện gì dặn tôi làm là được."



"Bà xem chừng tay của cô ấy." Đằng Cận Tư dứt lời, liền xông về phòng tắm, ăn cơm tất nhiên quan trọng, nhưng tắt lửa còn quan trọng hơn.



"Vâng." Hạ Đông đáp một tiếng, trong bụng sáng tỏ, thiếu gia quả thật là coi trọng Lương tiểu thư.



Sau khi truyền hết hai chai nước biển, trên người Lương Chân Chân đã hạ nhiệt, người cũng từ từ tỉnh táo lại, nhưng đầu vẫn còn rất nhức, hỗn loạn không rõ ràng lắm rốt cuộc mình bị gì đây?



"Đói...." Cô làm bộ đáng thương phát ra tiếng nghẹn ngào như con mèo nhỏ, nếu như nhớ không lầm, cô đa nằm trên giường cả ngày, nửa hạt cơm cũng chưa ăn, đã sớm đói đến nỗi bụng dán vào lưng rồi.



Đằng Cận Tư ngồi ở bên cạnh cô vội dặn người giúp việc bưng cháo trắng lên, dìu cô ngồi dậy, cơ thể mềm nhũn tựa vào trên người mình, bưng chén cháo, từng muỗng từng muỗng đút ăn cô.



"Tôi tự mình ăn." Lương Chân Chân có chút thụ sủng nhược kinh (*) ngập ngừng nói, đột nhiên sao ác ma trở nên săn sóc dịu dàng như vậy? Làm cho cô thật khó để tiếp nhận....



(*)Được sủng ái mà lo sợ.



Đợi sau khi cô biết mình bị sốt ác ma hết lòng chăm sóc cô một đêm, còn lau người cho cô một lần, khi đó tâm tình -- rất kỳ lạ, rất khốn hoặc, rất phập phồng, nói không rõ ràng cụ thể là cảm giác gì, còn có chút mơ hồ vui sướng.....



"16 tiếng đồng hồ em chưa ăn gì, có hơi sức cầm chén sao?" Đằng Cận Tư không vui liếc cô một cái, vẫn là lúc cô không có ý thức là đáng yêu nhất, sau khi tỉnh táo chỉ thích làm những chuyện anh không thích.



Két....16 tiếng? Ý là cô ngủ 16 tiếng? Không thể nào? Cô mơ hồ nhớ mình giống như rất không thoải mái, cả người khó chịu như lửa đốt, chẳng lẽ là ngã bệnh?