Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 127 : Phiền lòng!

Ngày đăng: 16:51 19/04/20


Đằng Cận Tư đi xuống lầu, trong lòng rất bực mình, cô gái đáng chết! Cũng không biết khéo léo nhu thuận làm anh vui lòng sao? Thật là một bé nai con kỳ cục lại không đáng yêu!



Cầm chìa khóa xe lên đi thẳng tới gara, gọi điện thoại cho Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần, bảo hai người ra ngoài uống rượu với mình.



Mà giờ phút này, hai người này đang ở bên trong quán bar "Tả Ngạn Mị Chuyển" uống rượu đùa giỡn với người đẹp, đừng nhìn Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần bình thường hay cãi vả, thật ra thì cảm tình của hai người rất tốt, nghĩ tới chuyện anh em ngày mai phải đến Ngũ Đài Sơn tu hành, dù thế nào cũng phải để cho cậu ta được xoả, cho cậu ta hưởng thụ bóng đêm quyến rũ của cuộc sống ở thành phố!



Thấy A Tư gọi tới, Quan Hạo Lê ngây ngẩn cả người, nhả ra một vòng khói thở dài nói: "A Tư vậy mà chịu bỏ nai con bảo bối của cậu ta một mình ở nhà? Chẳng lẽ là do dục hỏa khó nhịn cho nên chạy đến dập lửa?"



Nam Cung Thần uống đến mắt đỏ bừng, miễn cưỡng liếc anh một cái, "Cậu chủ đây là thương yêu Lương tiểu thư, đúng là trên đời này rất hiếm đàn ông tốt, quá hiếm! Không giống hai ta, vĩnh viễn không thoát khỏi cái dạng hoa hoa công tử, đổi phụ nữ giống như thay quần áo."



Anh có chút say rồi, nói cũng nhiều .



"Người anh em, đừng nản chí, cậu vẫn còn hi vọng, sau khi đến Ngũ Đài Sơn dốc lòng tu luyện, không chừng cậu cũng không còn có hứng thú với phụ nữ, tin tưởng tôi, cậu chính là có thể giống như A Tư." Quan Hạo Lê nghiêm túc vỗ bả vai của Nam Cung Thần, bộ dáng giả vờ kia vô cùng thành kính.



"Cút sang một bên! Ông đây cũng không phải thật sự đi làm hoà thượng!" Nam Cung Thần say rượu đẩy móng vuốt khoác trên vai anh của Quan Hạo Lê ra, khuôn mặt ghét bỏ, người này, nói chuyện thật là khó nghe!



"Khụ. . . . . . Giống nhau thôi." Quan Hạo Lê cười đến giống như con hồ ly gian trá.



"Giống nhau cái beep! Ông đây ra ngoài hóng gió một chút, thuận tiện xem cậu chủ đến chưa? Nói cho anh biết một bí mật, bên kia có một anh đẹp trai từ lúc chúng ta đi vào vẫn nhìn chằm chằm anh, coi chừng một chút, đừng để cho cường công theo dõi! Thời đại bây giờ đấy! Lòng người không thể đoán được."



Nam Cung Thần cười híp mắt trêu ghẹo nói, nói xong liền lảo đảo đi ra cửa.



Đợi lúc Quan Hạo Lê phản ứng lại, anh đã đi xa, cắn răng nghiến lợi quát về phía bóng lưng anh ta: "Nam, Cung, Thần! Cậu có gan lại đây cho ông!"




“Cậu. . . . .” Anh cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm đầu sỏ gây nên Nam Cung Thần.



Mà căn bản anh không thèm để ý anh ta, cuống quýt giải thích: “Cậu chủ, Lương tiểu thư càng không nói với tôi những thứ này, mỗi lần cô ấy nhìn thấy tôi đều không cho tôi sắc mặt tốt, căn bản là khinh thường để ý tới tôi.”



“Vậy thì tại sao?” Đằng Cận Tư bị hai người làm cho có chút hồ đồ.



“Bởi vì chúng tôi đều nhìn ra được.” Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần đều nói.



Sắc mặt Đằng Cận Tư tối sầm, nhớ lại lúc ở chung với nai con, nhất là lời nói lần trước ở trong toilet cô chửi mình, vẫn quanh quẩn bên tai như cũ: Cái tên ác ma khốn khiếp, chỉ biết ức hiếp tôi, không cho phép tôi làm cái này , không cho phép tôi làm cái kia, cái gì cũng chỉ có thể nghe lời anh, tôi cũng không phải con rối không có tình cảm và suy nghĩ, anh có nghĩ tới cảm giác của tôi sao? Anh có coi tôi là người sao? Còn bắt tôi giữ khoảng cách với những nam sinh khác, chẳng lẽ tôi chỉ có thể bị anh đùa giỡn xong rồi vứt bỏ, sau đó cô đơn tới già sao?



Trước kia anh vẫn không cảm giác được cái gì, cũng chưa từng ngẫm nghĩ vấn đề kia, nhưng lời nói của Lê tử và Nam Cung làm cho anh nhớ lại rất nhiều chuyện.



Thật sự là như vậy? Mình ở trong lòng nai con vẫn luôn là một ác ma? Chưa từng có một chút điểm tốt nào?



“Trước kia, tôi đối xử với cô ấy hơi tệ, nhưng gần đây, chẳng lẽ còn chưa đủ tốt sao?” Anh khó chịu nhíu mày, cô gái đáng chết, chẳng lẽ cô không cảm thấy sao?



Trong lòng Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần đồng thời im lặng: Vâng, so với trước đây, anh đối với người ta quả thật là tốt hơn nhiều, nhưng tính cách anh vẫn vậy! Hơn nữa trong trò chơi tình yêu này, không thể nói rõ được, không có cách nào đoán được.



“Chị dâu nhỏ cũng có thể cảm thấy, có điều. . . . . .”



“Có điều gì?” Đằng Cận Tư cau mày.