Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 131 : Ác ma đi đâu đây?

Ngày đăng: 16:51 19/04/20


Bởi vì uống thuốc cảm, Lương Chân Chân cho tới trưa vẫn cảm thấy buồn

ngủ, sau khi ta học liền trở về túc xá ngủ, ưmh. . . . . . Đều do ác ma, làm hại cô vừa cảm lại không được ngủ ngon, đáng ghét chết đi!



"Hắt xì. . . . . ." Cô đã đếm không biết rốt cuộc mình đã ngáp bao nhiêu cái rồi, ăn no ngủ đủ vẫn còn chưa khỏe hẳn, xem ra quả thật tối nay

mình phải trở về tiêm thuốc.



Trước giờ học mười phút, Tiết Giai Ny cầm bút chọt chọt cô, "Sao gần đây cơ thể cậu yếu vậy ? Hay bệnh, lại không có tinh thần, có điều. . . . . ."



Lương Chân Chân bị cô nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên, cô sờ

sờ mặt, "Hay bệnh hồi nào. . . . . ." ( trên thực tế chỉ có lần này,

những lần trước đều là do vạn bất đắc dĩ lừa gạt Giai Ny , o(╯□╰)o)



"Có điều sắc mặt cậu ngược lại hồng hào hơn, có một loại sức quyến rũ

của phụ nữ, thành thực khai báo đi, có phải lén lút gặp đàn ông sau lưng mình hay không." Tiết Giai Ny híp mắt nhìn cô, rất muốn từ trên mặt cô

nhìn ra gì đó.



"Không có. . . . . . Làm sao có thể. . . . . ." Lương Chân Chân ngượng

ngùng nói, bởi vì ở trong lòng có"Quỷ", hơn nữa cô vốn cũng không biết

nói láo, rất dễ dàng liền bộc lộ cảm xúc ở trên mặt mình.



"Có thật không?" Tiết Giai Ny cố ý kéo dài giọng, không buông tha bất kỳ một cái vẻ mặt nào trên mặt cô, rõ ràng chỉ có chút hoài nghi, trong

khoảng thời gian trước tới nay, Chân Chân vẫn luôn có cái gì không đúng, chuyện gì cũng buồn bực ở trong lòng, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra có chuyện không ổn.



Trong lòng Lương Chân Chân thoáng qua một suy nghĩ, hay là nói cho Giai

Ny biết, cô ấy là người bạn tốt nhất của mình, cô ấy sẽ thông cảm với

nỗi khổ tâm của bản thân, sẽ không cười nhạo mình. Lời vừa đến cổ họng

thì sự tự ti dưới đáy lòng trào lên khiến cô nghẹn họng lại, rõ ràng rất muốn bày tỏ, rất muốn có người cùng chia sẻ với cô, cho cô ý kiến, giúp cô quyết định. . . . . .



Chậm rãi cúi đầu, nhẹ khép mí mắt, lông mi cong lên như cánh bướm có

chút rung rung, đôi môi mấp máy, "Giai Ny, nếu như mà mình lừa cậu...cậu có thể tha thứ mình không? Có thể làm bạn với mình nữa không?"



Lúc nói câu nói này, trong lòng cô run rẩy, ngón tay nắm chặt quần áo, căn bản không dám giương mắt nhìn nét mặt của Giai Ny.



"Vậy phải xem chuyện gì đã, nếu như cậu dám ở sau lưng mình len lén rời

đi hoặc là làm chuyện hại mình, chắc chắn mình sẽ không tha thứ cho cậu, nói mau, hiện tại nói cho mình biết còn chưa muộn!" Tiết Giai Ny thở

phì phò liếc cô một cái, cô gái ngốc, cũng biết cô có chuyện gạt tôi.



"Mình. . . . . . Mình biết một người đàn ông. . . . . ." Giọng nói nhỏ

như ruồi muỗi của Lương Chân Chân vang lên, cô đang suy nghĩ nên nói như thế nào, vừa vặn lúc này Cát Xuyến từ toilet trở lại, giơ tờ báo trong

tay lên hô: "Mau tới đây xem, Đại Tân Văn, bảo đảm sẽ làm cho các cậu

bất ngờ!"



Tiết Giai Ny vui mừng nghĩ Chân Chân rốt cuộc cũng chịu mở rộng của lòng rồi, lúc nghe cô nói biết một người đàn ông thì rõ ràng rất hưng phấn,

nhưng cô ấy còn chưa bắt đầu nói ra liền bị Cát Xuyến cắt đứt, thật là

bực mình mà!
Lương Chân Chân lau mồ hôi trên trán một cái, tâm tình khó chịu đi tới

biệt thự sang trọng kia, làn váy màu trắng theo bước đi của cô mà nâng

lên thành một đường cong, mềm mại phất qua bắp chân trắng nõn của cô.



Làm cho cô cảm thấy kì lạ là vào nhà không nhìn thấy Hạ Đông, cũng không nhìn thấy Quan Hạo Lê, không khỏi nói với người giúp việc bên cạnh, "Dì Hạ Đông đâu? Bác sĩ Quan còn chưa tới sao?"



"Bác sĩ Quan vừa gọi điện thoại tới, nói phải một tiếng sau mới đến đây, hay là Lương tiểu thư ra sau vườn nghỉ mát đi, quản gia Hạ Đông đang ở

đó."



"À. . . . . . Vậy thiếu gia của các cô đâu?" Cô không nhịn được hỏi.



"Buổi trưa sau khi thiếu gia rời giường đã đi rồi, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ."



Lương Chân Chân ngẩn người, chỉ đơn giản như vậy? Không khỏi hỏi một câu nữa, "Không có nói gì sao?"



"Không có." Nữ giúp việc lắc đầu một cái.



(⊙o⊙). . .



Được rồi, ngồi ở phòng khách này cũng thật sự nhàm chán, hay là cô ra

sau vườn dạo một chút, bên cạnh vườn hoa có một cái đình nghỉ mát rất

đẹp, từng đóa hoa kiều diễm đua tranh nở rộ, cực kỳ xinh đẹp!



Dọc theo hành lang cô chậm rãi đi qua đình nghỉ mát, lại không nhìn thấy người cô muốn tìm, ngược lại bất ngờ nhìn thấy một bà lão xa lạ, mặc

quần áo vải thô đơn giản, trước ngực còn đeo một cái tạp dề, đang cầm

xẻng nhỏ khom người cần cù xới đất ở trong vườn hoa.



Nhìn bóng lưng rất gù, trên đầu tóc bạc trắng, khiến cho cô không đành

lòng, vội vàng đi tới, cười híp mắt nói: "Bà à, loại việc nặng này để

cháu làm cho, bà vào trong đình ngồi nghỉ ngơi là được rồi."



Rất dễ nhận thấy, bà lão này chính là Đằng lão phu nhân, tuồng kịch này

cũng là do bà cố ý bàn bạc với Hạ Đông, nghĩ muốn dò xét thử Lương Chân

Chân.



"Không có việc gì, tay chân tôi lẩm cẩm quen làm việc rồi, ngày ngày

ngồi không thì không được, thỉnh thoảng làm chút việc nặng mới có ích

cho sức khỏe!" Bà cười ha hả ngẩng đầu, mặt hiền lành nhìn về phía Lương Chân Chân, trong mắt tràn đầy quan sát.



Đây chính là cháu dâu mà cháu nội bảo bối của bà chọn trúng sao?



Dung mạo xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, cười một cái bên má lộ ra hai lúm

đồng tiền khả ái, đôi mắt to tròn trong veo đầy hồn nhiên và thân thiện.