Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
Chương 142 : Phẩm hạnh của ác ma
Ngày đăng: 16:52 19/04/20
"Đi thôi." Anh lạnh mặt nói, nếu không phải bởi vì nữ sinh tên "Giai Ny" là bạn thân của nai con anh, anh căn bản sẽ không dễ dàng tha thứ cho
cô ta dài dòng lâu như vậy.
Lương Chân Chân nhìn khuôn mặt đen thùi của anh, cũng không biết lấy can đảm từ đâu, lặng lẽ đưa tay nhéo ở bên eo anh một cái, sau đó, chớp đôi mắt to ngập nước đáng thương nhìn anh, giống như đang nói: đợi thêm một lát thôi ~
Đằng Cận Tư mím chặt cánh môi thành một đường thẳng, khi thấy đôi mắt
đầy hơi nước của nai con anh liền mềm lòng, nhưng dễ dàng như vậy không
phải là phong cách của anh, anh xấu bụng lại gần bên tai nai con, âm
thanh đủ để Tiết Giai Ny nghe được, "Ngoan, nếu không mời bạn của em đến nhà chơi một chút?"
O(╯□╰)o Mặt của Lương Chân Chân ửng đỏ, ác ma thúi! Cư nhiên ngay trước
mặt Giai Ny thân mật với cô như vậy, như vậy sẽ làm Giai Ny nghi ngờ
mình, những ngày qua bởi vì tâm trạng rất tệ, cô chỉ mới nói sơ qua
chuyện này với cô ấy, cụ thể còn chưa kịp nói tỉ mỉ, không nghĩ tới hôm
nay. . . . . .
"Xem ra đây chính là người đàn ông thần bí của cậu, mấy ngày nay Chân
Chân bị uất ức chắc hẳn anh cũng thấy được, dù sao tất cả chuyện này đều liên quan tới anh, anh phải xử lý chuyện này đồng thời phải khôi phục
danh dự cho Chân Chân, năm nay cô ấy mới học năm nhất, còn tới ba năm
cuộc sống ở đại học, tất nhiên phải trả cho cô ấy một cuộc sống yên
tĩnh."
Tiết Giai Ny nói từng chữ từng câu rõ ràng, trên đại khái cô cũng hiểu
quan hệ của hai người, người đàn ông này có một loại khí phách vương
giả, lúc hai mắt nhìn về phía Chân Chân, chỉ có vô tận cưng chiều, trừ
cô hình như cũng không quan tâm tới bất kỳ người nào khác, động tác ôm
eo cô ấy không chịu buông tay càng thêm cho thấy sự bá đạo của anh,
giọng điệu lúc nói chuyện với Chân Chân cũng rất dịu dàng, ánh mắt lạnh
nhạt nhìn về phía mình không hề gợn sóng, một chút hứng thú cũng không
có.
Rất tốt! Ít nhất thấy anh với Chân Chân là có thể, mà Chân Chân cũng rất lệ thuộc vào anh, còn bất chợt toát ra dáng vẻ của một cô gái nhỏ chưa
bao giờ xuất hiện qua, xem ra, cô ấy đã hoàn toàn buông xuống mối tình
tìm nút áo, cảm thấy rất đáng yêu, không khỏi nổi lên ý trêu
chọc cô, cố ý nói: “Đây chính là nút áo làm từ Hắc Mã Não
tinh khiết tự nhiên rất khó tìm/”
“Hả?” Lương Chân Chân kinh ngạc ngẩng đầu, trên mặt viết đầy vẻ
không dám tin, nhưng người nào đó lại nghiêm túc nhìn cô, thật
sự không giống như đang nói giỡn, không khỏi ảo não lầu bầu
một câu, lại cúi đầu tìm, lúc ngón tay như vừa kịp chạm đến
cái vật nhỏ nhỏ nào đó, xe chợt thắng gấp, đầu cô bất ngờ
không kịp đề phòng đụng phải chỗ ngồi trước mặt.
Mặc dù chỗ ngồi rất mềm, nhưng quán tính quá lớn, lực phía
trước quá mạnh, làm đầu cô rất đau, uất ức bỉu môi, một tay
cầm lấy nút áo nhét vào trong tay người đàn ông nào đó : “Trả lại cho anh!”.
“ Đầu đau sao?” Đằng Cận Tư thực sự cũng không quan tấm đến cái nút áo mã não gì đó, đơn giản chỉ muốn trêu chọc cô mà thôi, không ngờ lại hại cô bị đập đầu, không khỏi có chút đau lòng.
Lương Chân Chân uốn éo người không muốn phản ứng với anh, người
này! Hư quá đi! Anh không có chút nào quan tâm đến cái nút áo
không tìm được, nhất định là lừa dối cô, cô thật là ngu, cư nhiên tin chuyện hoang đường của anh, còn bị đập đầu rồi.
"Sao vậy? Đau lắm hả? Một cái nút áo thôi mà, mất cũng không sao." Đằng Cận Tư dịu dàng sờ sờ đầu của cô, nhưng lại bị cô đẩy ra, anh không hiểu nhìn về phía cô.
Phát hiện nai con uất ức nhìn mình, trong tròng mắt đen trong suốt như nước lóe ra nước mắt trong suốt, cái miệng nhỏ hồng hồng chu lên, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Trêu chọc tôi vui lắm sao? Chẳng lẽ đây chính là hứng thú của mấy người có tiền các người? Rõ ràng rất bình thường còn gạt tôi nói rất đáng giá, nhìn dáng vẻ tôi ngồi dưới đất tìm đồ vui lắm sao? Hu. . . . . ."
Vừa nói, nước mắt rơi xuống như thác, trải qua mấy ngày nay bị uất ức giờ phút này bộc phát ra hết, ác ma đúng là ác ma, cô không nên tin tưởng anh sẽ thật sự đối xử tốt với mình.
Đằng Cận Tư cau mày nhìn về phía cô gái nhỏ khóc sướt mướt, trong lòng cực kỳ buồn bực, anh căn bản không có nghĩ như vậy, nai con oan uổng anh.
"Không có. . . . . . Tôi không có." Anh không am hiểu việc dỗ phụ nữ vui vẻ, nhất là trong tình huống như thế, muốn anh ăn nói khép nép giải thích với cô, anh không làm được, càng không biết phải mở miệng thế nào; muốn anh không nói câu nào mặc cho cô oan uổng mình, anh lại cảm thấy trong lòng khó chịu, chỉ đành phải cứng rắn mà nói hai chữ, sau khi nói xong lại cảm thấy không đủ rõ ràng, liền bổ sung ba chữ.
Uất ức trong lòng Lương Chân Chân càng tăng lên, một chút thành ý cũng không có, quỷ mới tin anh! Nhất định là cố ý trêu cợt của mình, phẩm hạnh của ác ma thật xấu! Hu hu. . . . . .