Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 157 : Lần hẹn hò đầu tiên

Ngày đăng: 16:52 19/04/20


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời cũng dần dần tối, nơi

đây cũng dần vắng vẻ, không sặc sỡ lấp lánh ánh đèn neon loá mắt như ở

trong nội thành, cái náo nhiệt ầm ĩ khiến cho người ta cảm thấy một chút sợ hãi, mà ở đây ngay cả đèn đường cũng chỉ có hai ba cái, toả ánh sáng màu vàng đậm, chỉ thỉnh thoảng có mấy người đi ngang qua.



Gió đêm ào ào thổi tới, Lương Chân Chân ôm chặt cánh tay, cảm thấy tay

hơi lạnh, cũng đã hai mươi phút rồi, sao ác ma còn chưa tới! Cô muốn tức giận! ╭(╯╰)╮



Đúng lúc cô không nhịn được lấy điện thoại ra định gọi cho hắn thì có

một chùm sáng chiếu tới, cô không khỏi giơ tay lên chắn ánh sáng chói

mắt, một chiếc Cayenne màu đen từ từ dừng sát bên cạnh cô.



Cô cực kỳ ấn tượng với chiếc xe này, cho nên tự giác đi tới, cửa xe mở

ra, đương nhiên là khuôn mặt băng sơn ngàn năm không đổi của ác ma, cô

khom người lên xe.



“Về sau không cho phép trở lại chỗ như thế này.” Đằng Cận Tư thấy tóc

đang dính trên khuôn mặt cô, rất tự nhiên đưa tay vén đến sau tai, hơi

thở ấm áp khí thế vừa đúng lúc phả ra trên khuôn mặt của cô, ngứa ngứa

tê tê.



“Uhm.” Về sau chắc chắn cô sẽ không xuống xe nơi địa phương quỷ quái

này, quá lừa bịp rồi, quá đen đủi, nếu có người xấu đến thì cho dù cô

muốn tìm người giúp đỡ cũng không có ai đến kịp.



Chỉ là, nàng không quen độc tác thân mật bất ngờ của ác ma, mắt thấy mặt của anh tiếp cận ngày càng gần, trong cái khó ló cái khôn bỏ toàn bộ

bài ôn thi vào trong ngực của anh.



Đằng Cận Tư kinh ngạc nhìn cô, nai con đưa sách vở cho mình để làm gì?



“Tôi… tôi mỏi tay, vừa rồi ôm chúng chờ lâu như vậy, rất nặng.” Lương

Chân Chân vểnh môi nhỏ làu bàu, cúi mắt không dám nhìn mặt ác ma lần

nữa, không thấy thanh âm hung dữ như dự liệu, sách vở cũng không bị nhét vào ngực mình lần nữa.



Cô không khỏi ngẩng đầu lên thận trọng liếc nhìn anh một cái, phát hiện

anh không hề chớp mắt nhìn mình, tròng mắt đen lấp lánh giống như ngôi

sao lộ ra ánh sáng chói mắt, trực tiếp áp sát đáy lòng cô, khiến cho cô

không nhịn được mà đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Vẫn là để bản thân tôi cầm

thôi.”



Kết quả bị một đôi tay chặn lại, “Không cần.”



O(╯□╰)o



Làm như đó là đồ vật của anh vậy, được rồi, anh thích cầm thì để cho anh cầm đi, đang ước được như vậy.



Trong lòng Đằng Cận Tư đang nghĩ: Chẳng mấy khi nai con để mình giúp

nàng cầm đồ vật này nọ, là một người đàn ông, anh nên làm quý ông lịch

thiệp một chút, cho dù quyển sách đặt ở trên người thật không thoải mái, anh cũng nhịn.



Lương Chân Chân nhìn từng dãy toà nhà ngoài cửa sổ xa dần, xe cũng chạy

một khoảng thời gian dài rồi, ngay cả nội thành cũng đã đi qua, đây là

đường trở về sao? Sao cô có cảm giác không giống?



“Đi đâu vậy?” Cô nhịn không được mở miệng hỏi, bụng cũng đói meo rồi, rất nhớ mùi vị của cơm đó.



“Đi ăn cơm.” Anh bình tĩnh trả lời, mắt nhìn thẳng về phía trước.



Đi ăn cơm? Chẳng lẽ không về nhà sao? Anh… mời mình ra ngoài ăn cơm? (⊙o⊙)



Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây sao? Sao ác ma lại đột nhiên trở nên kỳ
còn tay phải cầm dao à? Cô hoàn toàn hỗn loạn, liền ngồi ở đó kỳ kèo mè

nheo chờ ác ma ở phía trước bắt đầu, sau đó học có lớp có lang, ồ! Thì

ra là tay trái cầm nĩa tay phải cầm dao!



Bữa tối lãng mạn dưới nến bị hai người liên tiếp phá hoại, trừ lúc ngẫu

nhiên trao đổi ánh mắt ( còn không phải kiểu ánh mắt đắm đuối đưa tình

), trên căn bản cũng chỉ là ăn riêng, không ai dám mở miệng trước phá vỡ phần yên lặng này.



“Tôi ăn no.” Lương Chân Chân cầm khăn ăn lau miệng, bữa cơm này cô ăn

nghẹn chết rồi, vốn cảm thấy cảnh tượng như thế này thật xấu hổ, quan hệ của cô và ác ma cực kỳ tế nhị, căn bản cũng không phải là quan hệ tình

lữ bình thường, cô cũng không thể coi anh là “bạn trai” để đối đãi.



Trong không khí ngột ngạt này, bên cạnh còn có 1 người đang đứng, mặc dù anh ta chỉ đứng đó chuyên chú kéo violin, nhưng cứ có cảm giác là lạ,

khiến cho cô cảm thấy rất khó chịu



Đằng Cận Tư ưu nhã đặt dao nĩa xuống, chân mày nhíu lại nhìn cô:’Hôm nay sao ăn ít vậy?”



Trước kia cô ăn rất nhiều sao?.



“Không có, tôi ăn rất nhiều, là anh chọn quá nhiều.” Cô vội vã nói



“Không thích ăn cơm Tây?” Anh nhớ Lê tử nói với anh, nữ sinh bình thường đều thích nhà hàng Tây hạng sang phong cảnh ưu nhã, cho nên anh mới để

Lê tử giúp mình chọn chỗ này, nhưng anh phát hiện trên mặt nai con cũng

không xuất hiện vẻ mặt vui vẻ, còn không bằng 1 nửa hưng phấn ngày cô ấy nhìn thấy tôm hùm.



“Không có, thích ăn.” Cô trả lời.



Sao ác ma vẫn nhìn cô chằm chằm chứ, giống như muốn phát hiện cái gì đó ở trên mặt của cô, hơn nữa lời hỏi cũng sắc bén như thế, không phải là cô không thích ăn, chỉ là không có thói quen ăn nghỉ cùng anh.



“Lần sau chúng ta đi ăn tôm hùm.” Đằng Cận Tư nhàn nhạt nói 1 câu, thật

ra thì anh cũng không thích loại cảm giác này, cùng nai con ngồi xa như

vậy, chỉ có nhìn từ xa, không sờ được, với không tới, còn không tốt bằng không khí ăn cơm ở nhà.



“hả?” Lương Chân Chân ngạc nhiên há to mồm, anh còn nhớ rõ mình thích ăn tôm hùm? Cái này có phải giải thích rằng…trong lòng anh quan tâm mình?



“Đi thôi, còn đi xem hpim.” Anh đứng dậy, dắt tay Lương Chân Chân như cũ, đi ra ngoài cửa.



Phim con tôm à?Trong đầu Lương Chân Chân mê man, ngây ngốc mặc kệ cho

anh dắt đi ra khỏi phòng ăn, cho đến khi ra đến cửa chính, 1 trận gió

lạnh thổi qua, cô không nhịn được rùng mình 1 cái, trong đầu tỉnh táo

hơn 1 nửa, kéo người nào đó ở phía trước, nửa, cắn môi nhìn anh, “Loại

phim gì vậy?”



“Không biết, có lẽ…là phim tình cảm thôi.” Anh ngưng lông mày, anh cũng không hỏi cụ thể Lê tử, cho nên cũng không rõ ràng.



“là đi rạp chiếu phim sao?” cô hỏi, trong lòng lặp lại 3 chữ “phim tình

cảm” này, tìm tòi trong đầu bộ phim gần đây 1 chút, thật sự nghĩ không

ra ác ma sẽ đưa cô đi xem 1 lần.



“Ừ.” Anh gật đầu 1 cái, kỳ thật là phòng chiếu phim VIP ở rạp chiếu

phim, 1 gian phòng lớn đơn độc, bên trong đầy đủ thiết bị, màn ảnh lớn,

ghế sopha dành cho 2 người…



Trong tư duy của anh, đây cũng là thiết bị trong rạp chiếu phim, liền

đáp 1 tiếng, sau khi đến nơi, Lương Chân Chân mới cảm thấy thật sâu rằng mình bị lừa gạt.



Trên xem, lòng Lương Chân Chân rối thành 1 nùi, hoàn toàn không hiểu hôm nay ác ma nổi điên gì, vừa mời cô đi nhà hàng Tây ăn cơm, vừa đưa cô

đến rạp chiếu phim xem phim, làm cho người ta thấy kỳ quái quá!