Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 180 : Có anh là được rồi

Ngày đăng: 16:52 19/04/20


Editor : ChiMy



Cô chưa kịp thấy rõ, Thẩm Bác Sinh đã đóng bóp da lại, sau khi cô nhận lấy danh thiếp trong lòng còn đang suy nghĩ cô gái trong tấm hình kia có phải mẹ của cô không, rất muốn mở miệng hỏi nhưng lại sợ quá mức đường đột, chỉ đành phải giữ sự nghi ngờ ở trong lòng.



Lương Chân Chân vốn muốn để A Tư đi xuống trước, mình và Thẩm Bác Sinh đi đến trước mộ của mẹ, nhưng người đàn ông nào đó không muốn, cứ phải dính một chỗ với cô không xa rời nhau, cho nên, ba người đứng ở trước mộ Lương Vũ lần nữa.



Thẩm Bác Sinh nhìn tấm hình nhỏ trên bia mộ, trong lòng vô cùng xúc động, đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng ông không nhịn được rơi vài giọt nước mắt đau lòng, Lương Chân Chân nhìn thấy thì trong lòng càng nghi ngờ hơn.



"Chân Chân, bác muốn ở lại đây một mình với mẹ cháu một lát." Giọng nói của Thẩm Bác Sinh hơi nghẹn ngào, mười tám năm trôi qua, ông có rất nhiều điều muốn nói với Tiểu Vũ, đó là những chuyện riêng thuộc về bọn họ.



Đằng Cận Tư cau mày kéo Lương Chân Chân đi, cho đến khi ngồi lên xe, Lương Chân Chân mới nghiêng người sang nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, "A Tư, em rất sợ."



"Sợ cái gì?" Đằng Cận Tư vừa lái xe vừa nhìn qua cô.



"Em cảm thấy mình rất mâu thuẫn, một mặt rất muốn biết cha ruột của mình là ai, một mặt khác lại sợ khi biết rồi, thật ra thì em rất muốn hỏi năm ấy tại sao ông ta lại vứt bỏ mẹ và em, nếu không thương, tại sao còn muốn để mẹ mang thai em. . . . . ." Lương Chân Chân nhỏ giọng ngập ngừng nói, khi còn bé lúc cô bị người khác ức hiếp luôn hy vọng ba sẽ từ trên trời rơi xuống, như siêu nhân giúp cô giải quyết mọi chuyện, sau đó người một nhà sống chung với nhau thật hạnh phúc.



Nhưng cho tới bây giờ mơ ước đó cũng không thể thành sự thật, cuộc sống không hề vui vẻ, sau khi mẹ bệnh qua đời, cô cũng biết ước mơ đó không bao giờ có thể thực hiện, trong lòng hiểu rõ mình là đứa trẻ bị vứt bỏ.



"Ngoan, vậy thì không cần ba, có anh là được rồi." Đằng Cận Tư nhẹ nhàng nói, nếu như đột nhiên xuất hiện một người đàn ông tới giành nai con với anh, anh sẽ không chấp nhận! Anh tình nguyện nai con chỉ phụ thuộc vào một mình anh, chỉ thuộc về một mình anh.



Lương Chân Chân nửa cắn môi trừng mắt liếc anh một cái, đưa tay nhéo cánh tay của anh, biết anh đang lái xe, không dám làm gì mình.



"Càng ngày càng biết làm chuyện xấu?" Đằng Cận Tư lạnh giọng hừ hừ.
Trong đôi mắt của Thẩm Bác Sinh hiện ra sự nghiêm túc và kiên định, "Mẹ, hôm nay con tới không phải để xin phép mẹ, mà là nói cho mẹ biết kết quả, mặc kệ mẹ có đồng ý hay không, con đều sẽ làm như vậy."



"Bác Sinh, con không thể tin tưởng lời nói của một phía của đứa con hoang đó, không thể nuôi con gái thay người khác!" Thẩm lão phu nhân gấp đến độ hét lên.



"Mẹ, mẹ nói sai rồi, là người khác đã thay con nuôi con gái 13 năm, hiện tại con muốn nhận lại con gái trở về. Còn nữa, con đã không phải là đứa con trai mười tám năm trước để mặc cho mẹ quyết định rồi, trước khi làm bất cứ chuyện gì con đã suy nghĩ chu đáo."



Lời nói của Thẩm Bác Sinh giống như là một cây kim đâm vào trong lòng của Thẩm lão phu nhân, làm cho huyệt Thái Dương của bà nhảy lên"Thình thịch", ngón tay run rẩy nói: "Con. . . . . . Hôm nay có phải con muốn làm mẹ tức chết hay không ta?"



"Con không dám, chỉ là con tới nói trước với mẹ một tiếng, lời nên nói đã nói xong, con không làm phiền mẹ nghỉ ngơi nữa, tạm biệt." Giọng nói của Thẩm Bác Sinh vang lên có lực, nói xong, liền xoay người rời đi.



"Con. . . . . ." Thẩm lão phu nhân giận đến thiếu chút nữa ngất đi, đây là bà tạo nghiệt gì đây! Sao nuôi hai đứa con trai, không ai có thể làm cho bà yên lòng.



Rất nhanh, nhà họ Thẩm liền nổi lên một trận mưa to bão táp, Thẩm Bác Sinh không cho bất cứ ai xen vào. Ông sắp xếp chu toàn nhưng vẫn không thể hoàn toàn triệt để, ví dụ như vợ và con gái Thẩm Quân Nhã của ông, ngoài mặt không nói gì, thật ra thì trong đáy lòng vô cùng căm hận.



Nhất là Thẩm Quân Nhã, quả thật cô cảm giác mình đang nằm mơ, Lương Chân Chân lại là em gái cùng cha khác mẹ với cô? Sao lại có chuyện ly kì như vậy?



Không! Chuyện này không thể nào! Cô không tin, cô không chịu đối mặt với thực tế, nhưng sự thật đặt ngay trước mắt, làm lòng cô trở nên tê dại.



*****



Chiều thứ bảy, Thẩm Bác Sinh bất ngờ nhận được điện thoại của Lương Chân Chân, hai người hẹn gặp mặt tại quán cà phê.