Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 186 : Bảo bối, tối nay em quá nhiệt tình

Ngày đăng: 16:52 19/04/20


Vào đêm mùa hạ gió

thổi hiu hiu, lá cây phát ra âm thanh “rì rào rì rào”, giống như lời thì thầm giữa hai người yêu nhau, trăng sáng trên bầu trời cũng lặng lẽ lộ

ra hình dáng nhỏ bé, ánh sáng màu bạc nhạt tỏa ra chiếu lên thân thể hai người đang ôm hôn nồng nàn, có một loại hoàn mỹ cùng lãng mạn không nói thành lời.



Đằng Cận Tư hôn có phần dữ dội, một là bị nai con chủ động trêu chọc. Đẩy lên tới, hai là nguyên nhân do mới vừa rồi đua xe,

máu khắp người đã sớm bắt đầu sôi trào, chỉ còn thiếu một ngọn lửa như

vậy.



“Ưhm…” Tối nay Lương Chân Chân vậy mà bằng mọi giá chủ động, dưới sự dẫn dắt của anh, dần dần bắt đầu hôn đáp lại anh một cách nhiệt tình, đầu lưỡi dường như đi theo tiết tấu của anh, đầu lưỡi hai người

quấn lấy nhau thật chặc, hô hấp càng trở nên dồn dập, trước kia mỗi lần

đều là Đằng Cận Tư chủ động dẫn dắt, Lương Chân Chân bị động tiếp nhận,

hưởng thụ sự vuốt ve và hôn môi của anh, mà lần này, cô muốn chủ động,

muốn nói cho anh biết trong lòng mình vô cùng vui vẻ, muốn nói cho anh

biết mình thương anh rất nhiều.



“Bảo bối, tối nay em quá nhiệt

tình.” Đằng Cận Tư bị nụ hôn vụng về của cô làm cho sắp nổi điên, hết

lần này tới lần khác bàn tay nhỏ bé của cô còn đưa vào trong quần áo của mình không an phận sờ loạn một trận, trêu chọc khiến ngọn lửa trong

lòng anh bốc lên “vù vù”, bụng dưới nóng rang chỉ muốn được cắn nuốt cô.



“A Tư…” Lương Chân Chân cũng thở hổn hển không nói thành lời, dịu dàng

than nhẹ, mềm mại đáng yêu như giọt nước, ngón tay vuốt ve lung tung

lồng ngực to lớn của anh, nhất là cái điểm nhô lên, cô một lát xoa xoa,

một lát xiết chặt, có chút hưởng thụ cái loại giày vò đó. Cảm giác được

giày vò, không trách được anh thường thích cắn nơi đó của mình, thì ra

là có chuyện như vậy a!



Đằng Cận Tư cũng không nhịn được nữa, đem quần trên người nai con cởi ra một cách dễ dàng, để ở một bên, điều

chỉnh chỗ ngồi thấp xuống, lật người đem cô đè ở dưới.



“Có thể có người không…” Lương Chân Chân vẫn còn có chút lo lắng, dù sao nơi này

cách trường đua cũng không phải là quá xa, nếu như có xe đến đây sẽ nhìn thấy bọn họ, phóng túng quá đi!



“Ngoan, sẽ không.” Đằng Cận Tư

trấn an nói, đôi môi nóng rực một lần nữa đặt lên cái miệng anh đào nhỏ

nhắn đang nói lảm nhảm, hút hết ngọt ngào. Được sự đồng ý, ngón tay lướt qua eo cô, di chuyển lên ngọn núi trắng như tuyết mềm mại cao vút của


Dưới bầu trời đêm sáng chói, thỏa mãn cùng kích tình của anh tất cả đều được buông thả trong cơ thể yêu kiều mềm mại của cô, hai người cùng nhau đạt tới đỉnh vui sướng cao nhất…



Sau khi xong việc, hai người ôm

nhau không ngừng thở dốc, mồ hôi trên người càng dày thêm như mưa rơi,

hai cánh tay từ từ bắt lấy, ôm chặt người phía dưới, “Nai con, anh yêu

em.”



Giọng nói khàn khàn tràn đầy tình cảm của anh vang lên ở bên tai cô, mặc dù đây không phải lần đầu tiên nghe anh thổ lộ chuyện này,

nhưng được anh yêu thương, mình thật may mắn, trong lòng không khỏi xúc

động vô cùng, vươn cánh tay quấn chặt cổ của anh, đôi môi khẽ mở, “Tư,

em cũng yêu anh.”



Cô đã hưởng thụ quá nhiều sự yêu thương của

anh, mỗi lần đều là bị động nhận lấy, mà hôm nay cô cũng muốn chủ động

một lần, dũng cảm thổ lộ tình cảm của mình với anh.



“Nai con…”

Đằng Cận Tư hận không thể nhập cô vào trong cơ thể của mình, mấy chữ này anh đã đợi rất lâu rồi, liên tục nghe được lời nói tình cảm của nai

con, đáy lòng anh dâng trào mãnh liệt, vô cùng xúc động, chỉ muốn đem cô đặt xuống phía dưới tiếp tục hung hăng sủng ái, nhưng anh biết nơi này

không được, sau đó ôm trọn thân thể yêu kiều mềm mại của cô, điều chỉnh

chỗ ngồi cao lên, quần đã không thể mặc được nữa, chỉ có thể dùng áo da

bọc cô lại, để cho cô tựa vào trong ngực mình.



“A Tư, em chỉ có

anh.” Lương Chân Chân mềm mại tựa vào trong ngực anh, lời nói yếu ớt, về việc có nhận ba hay không, có trở về Thẩm gia hay không, cô vẫn rất mâu thuẫn, nhận, nói không chừng sẽ dính đến phiền toái, suy nghĩ đến Thẩm

Quân Nhã một chút, cô đã cảm thấy nhức đầu; không nhận, trong lòng lại

cảm thấy mất mác thiếu sót, dù sao cũng là ước mơ nhiều năm như vậy.



Đằng Cận Tư đương nhiên hiểu được ý nghĩa của câu nói kia, dịu dàng nói, “Bảo bối, anh vĩnh viễn là chỗ dựa cho em.”



“Ừ.” Lương Chân Chân giống như chú mèo con nhẹ giọng lên tiếng.



Không biết, cuộc đời này, dù sao vẫn có nhiều biến cố, khiến cho người ta không thể đoán trước được.