Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 219 : Nếu không buông tay tôi sẽ báo cảnh sát!

Ngày đăng: 16:53 19/04/20


Khóe miệng Đằng Cận Tư cong lên, “Có bà nội ra mặt, trong lòng cháu còn có nền tảng.”



“Đừng cao hứng quá sớm, thoạt nhìn cô nhóc đó nhu nhu nhược nhược, thực ra thì tính khí rất bướng bỉnh, chưa chắc đã coi trọng mặt mũi bà già này.” Đằng lão phu nhân cho cháu nội mình chuẩn bị một phương án phòng ngừa.



“Cháu biết.” Đằng Cận Tư nhíu mày, anh biết rõ tính tình của nai con, cũng biết rõ đây là một trận đánh ác liệt, nhưng dù khó khăn thế nào anh cũng muốn tìm nai con về, cô chỉ có thể là của anh, cũng là người phụ nữ duy nhất mà cả đời anh nhận định, không thể thay thế.



Sau khi ăn cơm trưa cùng bà nội lqd xong, Đằng Cận Tư mới rời khỏi nhà họ Đằng về công ty, về chuyện ký hợp đồng cùng tiên sinh Dennis bên NewYork, anh đã phái Tổng giám đốc điều hành Tô Hào Lâm toàn quyền giải quyết, bây giờ anh tập trung tinh thần vào nai con, đâu còn rảnh rỗi đi quản chuyện khác? Trong lòng anh thề: Lần này dù thế nào cũng không để cho cô rời khỏi mình, cho dù dùng phương thức nào, cho dù phải trả giá cao như thế nào, anh đều vui vẻ chịu đựng.



Trên xe, Nam Cung Thần nói tin tức đã điều tra được cho cậu chủ: “Cậu chủ, lúc này Lương tiểu thư đang ở bệnh viện với mẹ Diệp, nghe nói bệnh cũ tái phát với vất vả quá gây nên, tạm thời chưa thể xuất viện; bên nhà họ Thẩm không có chuyện gì, tất cả bình thường.”



“Tiếp tục phái người chăm chú theo dõi, nói cho những người đó làm việc cẩn thận, đừng để cô ấy phát hiện.” Đằng Cận Tư trầm giọng nói, xem ra nai con trở về lần này là do mẹ Diệp ngã bệnh, quả nhiên đúng như anh dự đoán trước, nai con là người rất coi trọng tình thân.



“Thuộc hạ đã rõ.” Nam Cung Thần gật đầu.



Trong bệnh viện, hai mẹ con ngồi chung một chỗ trò chuyện đã xảy ra trong ba năm từng ly từng tý, rất nhiều xúc động, Lương Chân Chân nói chuyện Thẩm Bác Sinh giúp đỡ khi mình đi học ở nước ngoài cho mẹ Diệp.


Sắc mặt Đằng Cận Tư hơi tối, nhưng anh vẫn không buông tha, tiến lên một bước nắm lấy tay cô, “Nai con, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút.”



“Buông tay! Đây chính là trên đường lớn, nếu không buông tôi sẽ báo cảnh sát!” Lương Chân Chân thật sự rất tức giận, chẳng lẽ anh quên rằng đã từng gia tăng thêm tổn thương trên người mình hay sao? Quên mất mấy lời nói khiến người ta đau lòng sao? Quên mất ánh mắt khinh bỉ cùng không tin tưởng sao?



Còn có… đứa bé thuộc về bọn họ, cũng khó trách, khẳng định anh còn không biết chuyện này, mà cô cũng không định nói cho anh biết, có một số việc trong quá khứ đã thay đổi rồi, cô không muốn cứ dừng lại ở quá khứ, đứa bé biến mất coi như lưỡi dao sắc bén chặt đứt tất cả tình cảm giữa bọn họ, cô sẽ cố quên.



“Nai con, anh không có ác ý, em cho anh thêm một cơ hội được không?” Đằng Cận Tư cau mày, cho dù thế nào anh đều lqd không định buông tay, anh cho rằng mình chỉ cần thừa nhận sai lầm, bày tỏ thái độ rõ ràng, là có thể cho bản thân thêm một cơ hội theo đuổi cô, nhưng anh không biết rằng, vắt ngang giữa họ là một vấn đề còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của anh.



Khóe miệng Lương Chân Chân nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh, “Năm đó anh nào có cho tôi một cơ hội? Bây giờ anh lại chạy tới nói lời này không cảm thấy rất buồn cười sao? Tránh ra! Tôi không rảnh để quan tâm tới đại thiếu gia như anh.”



Đằng Cận Tư đang nắm tay cô thoáng buông lỏng, quả nhiên là nai con vẫn còn canh cánh chuyện năm đó trong lòng, khổ sở trong lòng cũng nói lên một vấn đề, trong lòng nai con vẫn có mình, nếu không cô sẽ không thể để ý chuyện này như vậy, cho dù đã qua ba năm, cô vẫn không có cách nào giải thoát được.



“Anh biết rõ trong lòng em còn oán hận anh, chỉ cần em đồng ý, đánh anh mắng anh cũng được, chỉ có điều đừng không để ý đến anh.” Anh nói thong thả, hình như còn có vẻ uất ức mơ hồ. Bây giờ quả thật là nai lqd con đã thay đổi rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía mình cũng không còn đắm đuối đưa tình, trong veo động lòng người, mà là lạnh lẽo vô tình, tỏ ra lạnh lùng không nói gì.



“Xin lỗi, tôi đã sớm không còn tâm tình đó rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Lương Chân Chân không mang theo chút tình cảm, cánh tay dùng sức định hất tay của người đàn ông nào đó, vẻ mặt chán ghét.