Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 229 : Chiến huống (tình huống chiến đấu) kịch liệt

Ngày đăng: 16:53 19/04/20


Đương nhiên Đằng Cận Tư sẽ không buông cô ra, ngược lại càng hôn sâu hơn, mang theo sự trừng phạt xâm chiếm, hung hăng mút lấy cái lưỡi mềm mại ngọt ngào của cô, một bàn tay cố định cái ót của cô, một bàn tay khác đưa về phía sau lưng của cô, trong đầu óc anh có một cơn tức giận đang kêu gào, khiến cho anh không thể nào tỉnh táo lại, cho dù bên tai vang lên những âm thanh chói tai, anh cũng không thèm để ý chút nào, chỉ chuyên chú hôn người trong ngực .



"Ưmh. . . . . ." Lương Chân Chân ra sức giùng giằng, khốn kiếp! Khốn kiếp! Đột nhiên anh lên cơn điên gì vậy! Dừng xe ở trên đường lớn rồi bắt đầu hôn cô, chẳng lẽ anh không nghe thấy những tiếng kèn đinh tai nhức óc vang lên ở xung quanh sao?



Cho dù cô đẩy hay nhéo thế nào, bên ngoài ầm ĩ thế nào, anh cũng giống như đắm chìm trong trong thế giới của mình, đạt tới một cảnh giới hoàn toàn khác biệt, Lương Chân Chân hơi gấp gáp, chỉ đành phải dùng sức cắn anh, cho đến khi giữa răng môi truyền đến mùi máu tươi, Đằng Cận Tư mới chậm rãi buông cô ra, khi thấy đáy mắt nai con có sự sợ hãi và hận thì trong lòng biết mình lại làm hư chuyện rồi.



"Nai con. . . . . ." Trong giọng nói trầm thấp của anh tràn đầy hối tiếc và bi thương.



"Tôi không muốn nói chuyện với anh." Lương Chân Chân quay mặt qua chỗ khác không nhìn anh, cô không thể nào tưởng tượng nếu như lúc này đổi sang một hoàn cảnh khác, anh sẽ làm ra chuyện gì đối với mình, mạnh mẽ, dữ dội? Giống như ba năm trước đây lần đầu mình và anh gặp nhau vậy sao? Vốn cô thật sự đã quên, nhưng hành động vừa rồi của anh đã làm cho cô nhớ lại những mặt khó chịu kia, tựa như đang có hàng nghìn cây kim nhỏ đang đâm vào trong tim của mình.



Lúc xuống xe, Lương Chân Chân vô cảm nói một câu, "Chúng ta gặp nhau lần nữa vốn là sai lầm, hôm nay là lần cuối cùng, tôi không muốn kéo dài sự sai lầm này tiếp."



Nói xong, cô lập tức quay đầu đi, để lại Đằng Cận Tư với vẻ mặt tối tăm, hai hàng lông mày như dính chặt lại, trong tròng mắt lộ ra vẻ u buồn chưa bao giờ có, thở nhẹ một hơi, đi theo.




Đằng Cận Tư vừa mới chuẩn bị đuổi theo liền bị Quan Hạo Lê kéo lại, "Ngồi xuống, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."



"Có phải cậu kéo lầm người hay không?" Đằng Cận Tư nhếch lông mày lên liếc anh một cái.



"Tôi không phải bị bệnh mù màu, tôi vẫn phân biệt rõ đàn ông và phụ nữ, nói thử xem có chuyện gì xảy ra? Theo lý thuyết hai người nên tiến triển không tệ chứ? Đêm hôm đó ai nấy đều thấy được chị dâu nhỏ vội vã cuống cuồng đối với cậu, sao mới qua vài ngày, lại bắt đầu giận dỗi rồi hả ?" Quan Hạo Lê nhàn nhã tự đắc nằm ở trên giường, phân tích đâu vào đấy giúp bạn tốt.



"Tôi mới vừa cưỡng hôn cô ấy ở trên xe."



Quan Hạo Lê bất mãn trừng mắt liếc anh một cái, "Tôi là người mù sao? Khóe miệng cậu bị thương rõ ràng như vậy, tôi có thể đoán được, nói trọng điểm!"



Đằng Cận Tư liền nói hết chuyện đã qua một lần, sau đó, rất tự giễu cười nói: "Có phải tôi rất ngu hay không? Lại chọc giận nai con."