Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 255 : Cháu dâu trước

Ngày đăng: 16:53 19/04/20


Ước chừng mười phút sau, cô đứng dậy đi vào toilet, rửa mặt sơ qua, sửa lại đồ trang sức, lấy hộp phấn vỗ nhẹ lên mặt, tăng thêm một chút đỏ ửng, để trông nó không nhợt nhạt và mệt mỏi.



Tối nay là yến tiệc mừng thọ bà nội Đằng tám mươi tuổi, cô phải lên tinh thần, chuyện đã qua không còn tồn tại nữa, chỉ có điều vừa mới khơi ra chuyện cũ đau lòng của cô, giống như một vết sẹo phủ đầy bụi đột ngột bị vạch trần, đã từng là nỗi đau quá đẫm máu, mặc dù thời gian thử thách đã khép lại, nhưng nhớ lại lần nữa, vẫn sẽ khiến cho người ta rơi vào cảnh đau đớn kỳ lạ.



Trong gương lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, cô không thể để cho bà nội Đằng nhìn ra sơ hở, chuyện này không thích hợp để nói cho bà biết, đứa bé là điều mà bà đã từng mong đợi nhất, hơn nữa bà đã lớn tuổi, chỉ sợ không chịu nổi chân tướng đánh vào, hơn nữa hôm nay còn là sinh nhật của bà, nên thật vui vẻ mới đúng.



Về chuyện đứa bé, càng ít người biết càng tốt.



Trong phòng tiệc, hoàn toàn náo nhiệt, y hương tấn ảnh *, ăn uống linh đình, trên mặt mỗi người tràn đầy nụ cười vui vẻ, hoặc hé miệng cười nhẹ nhàng, hoặc cười ha ha, hoặc cười quyến rũ…



(*) y hương tấn ảnh: là thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở yến tiệc xa hoa.



Một đời người, đều không giống nhau, tối nay là một đêm vui vẻ.




“Lương tiểu thư quả nhiên là đoan trang trời sinh! Cho dù mặc trang phục như thế nào cũng khiến cho người ta kinh ngạc, khí chất tốt, không biết là thiên kim tiểu thư nhà nào?” Có một vị phu nhân trong đó cười không có ý tốt.



“Ai cho cô lá gan lớn mà hỏi như vậy trước mặt tôi? Thiên kim nhà danh giá thì tốt sao? Cô không biết quy củ nhà họ Đằng đúng không?” Không đợi Lương Chân Chân trả lời, Đằng lão phu nhân liền tức giận, nghiêm giọng trách cứ, lời này là điều mà bà ghét nghe nhất, vô cùng ngu xuẩn!



Vị phu nhân kia bị quở mắng đến mặt xanh mét, cúi đầu không dám nói nữa, tên tuổi Đằng lão phu nhân vang danh khắp chốn, mặc dù gần đây bà ít xuất hiện, rất ít lộ diện trước công chúng, nhưng uy nghiêm cùng mạnh mẽ vang dội của bà đã tạo thành từ khi còn trẻ, đây chính là tiêu chuẩn của nữ cường, không phải người bình thường có thể so sánh.



“Bà nội, chúng ta qua bên kia ăn chút gì đi, thật đói…” Lương Chân Chân như cô gái nhỏ ôm cánh tay Đằng lão phu nhân, hờn dỗi nói, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, thật ra thì người phụ nữ kia nói không quá nghiêm trọng, nhưng bà nội Đằng liền bảo vệ mình như vậy, còn giới thiệu với người ngoài mình là cháu dâu trước của bà, tương đương với giúp cô tránh được lời đồn đại, dù sao nhiều người ở đây đã tận mắt nhìn thấy Đằng Cận Tư ôm cô ra phía sau, hơn nữa bây giờ cô lại đổi bộ quần áo, mọi người sẽ nghĩ lệch.



Trong lòng cô thật sự rất cảm động bà nội Đằng đã suy nghĩ chu toàn cùng hết sức giữ gìn, giống như mình thật sự là người nhà lqd của bà, để cho suy nghĩ của cô sôi trào, trong lồng ngực lấp đầy ấm áp, giờ phút này, cô rất muốn gọi bà một tiếng “Bà nội”, bà nội cô thật lòng thương yêu.



“Ừ.” Đằng lão phu nhân gật gật đầu, cùng Lương Chân Chân cách xa nhóm người a dua nịnh hót.