Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 289 : Như vậy, tin tưởng anh được không

Ngày đăng: 16:54 19/04/20


Thư Tử Nhiễm nhìn đôi nam nữ trước mắt, người đàn ông anh tuấn khôi ngô, cô gái dịu dàng xinh đẹp, có điều hai cánh tay quấn băng không hợp với tổng thể.



"À, vậy Mạc Mạc nói tạm biệt với chú và dì nào, chúng ta phải về nhà rồi!" Bà cười ha hả hôn một cái lên gò má phúng phính của cháu ngoại.



"Tạm biệt chú và dì." Mạc Mạc quơ quơ cánh tay nhỏ bé béo ú, cười đến vô cùng dễ thương.



"Ừ, bái bai!" Lương Chân Chân mỉm cười thân mật với bé, chợt nơi nào đó trong lòng trở nên mềm mại, đúng như suy đoán của Đằng Cận Tư, quả thật cô đang nhớ tới đứa con đã mất khi còn chưa thành hình trong bụng mình, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, nói không chừng nó cũng giống như Mạc Mạc, đáng yêu như vậy, làm người ta yêu thích như vậy.



Đợi sau khi bọn họ đi xa, Lương Chân Chân vẫn chưa lấy lại tinh thần, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, chậm rãi chảy dọc theo gương mặt xuống khóe miệng, mặn chát, giống nhau lòng của cô lúc này.



"Nai con, đừng khóc, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều rất nhiều con." Đằng Cận Tư hơi lo lắng nhìn về phía cô, nếu như anh không đoán sai, nhất định đứa bé trai vừa rồi đã gợi lên nổi ưu thương của cô.



Lương Chân Chân cắn môi nửa thẹn thùng nửa tức giận trừng mắt liếc anh một cái, "Da mặt dày! Sau này ai có rất nhiều con với anh chứ!"



Đằng Cận Tư đưa tay xoa vệt nước mắt trên mặt cô, môi mỏng khẽ mở, "Ngoan, anh sẽ cố gắng."



"Đáng ghét! Anh nói cái gì !" Lương Chân Chân xấu hổ muốn đánh anh, nhưng khổ nổi hai tay không có cách nào, trong lòng suy nghĩ chờ sau khi tay khoẻ lại sẽ báo thù.



"Nai con, anh nói thật." Trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư lộ ra sự nghiêm túc.



Gần tối, mặt trời lặn xuống, chân trời nhiễm một mảng đỏ lớn, giống như đoá hoa hồng trên tờ giấy trắng, xinh đẹp động lòng người, tà tà rọi xuống, tôn lên vườn cây xanh lá, trên mặt đất hiện lên hai bóng dáng loang lổ, hai người cứ đứng đối mặt nhau như vậy, dường như cả người đều bao phủ lên một vòng sáng màu đỏ nhạt, duy mỹ mà lãng mạn.



"Còn rất xa." Lương Chân Chân nhìn về phía khác, nhìn sườn núi thật cao, còn có con đường nhỏ uốn lượn bằng đá cụi, hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài con chim hót líu lo, cùng với tiếng nói chuyện nhỏ của những người đi đường với nhau.
"Quả thật như thế, anh tìm rất nhiều nơi, còn bảo Cách Cách để ý giùm anh, nhưng mà, từ đầu đến cuối đều không có tin tức xác thực, phải nói quan hệ của Cách Cách và Mật Mật rất tốt, ngay cả chuyện mà em ấy không biết, chúng ta càng không thể biết được, có lẽ lúc ấy anh đã xem nhẹ cảm xúc của em ấy, haizzz. . . . . ." Thư Nhĩ Hách thở dài.



"Cứ như vậy xem ra, chuyện của hai người bọn họ nắm chắc tám chín phần rồi, Mật Mật đúng là cô gái quyết đoán, mua Mạc Tiểu Tứ ở buổi đấu giá tại Las Vegas, cô nam quả nữ chung sống hơn nửa năm, nhất định tình cảm rất sâu sắc, nếu không cô ấy cũng sẽ không đau lòng như vậy." Quan Hạo Lê phân tích nói.



Đằng Cận Tư bưng ly nước trên bàn lên, khẽ uống một hớp, "Chuyện này phải nói cho Tứ đệ, nó có quyền biết chuyện mình bị mất trí nhớ, còn có quyền được biết mình đã từng yêu, trước kia gạt nó là do lo lắng nó trải qua chuyện đau khổ, sau khi biết sẽ tạo thành bóng ma trong lòng, hiện tại đã rõ ràng mọi chuyện, không cần tiếp tục giấu giếm nữa."



Yên lặng một hồi, đột nhiên Thư Nhĩ Hách nói: "Các cậu biết không? Mật Mật có một đứa con trai hai tuổi, cả nhà anh cũng gần đây mới biết, nếu không phải đột nhiên đứa bé đó ngã bệnh, chỉ sợ con bé ấy còn muốn tiếp tục gạt bọn anh."



"Cái gì? Đứa con trai hai tuổi?" Quan Hạo Lê không nhịn được hô lên, Đằng Cận Tư cũng rất kinh ngạc, nhíu chặt mày, môi mỏng mím thành một đường thẳng.



"Không sai, tối qua cả nhà anh hỏi nó cha của đứa bé kia là ai, nhưng nó không nói, vừa hỏi sẽ khóc, làm trong lòng mọi người đều không thoải mái, thậm chí Cách Cách còn tuyên bố muốn giết cái tên bạc tình đó, khụ. . . . . ." Vẻ mặt của Thư Nhĩ Hách rất nặng nề.



"OMG! Đứa nhỏ này sẽ không phải là của Mạc Tiểu Tứ chứ?" Gương mặt của Quan Hạo Lê đầy khiếp sợ.



Thư Nhĩ Hách lắc đầu một cái, "Không biết, Mật Mật không chịu nói, nếu như đứa bé thật sự là của Tiểu Tứ , ngược lại dễ dàng rồi."



"Muốn biết bọn họ có phải cha con hay không, làm giám định ADN là được."



Đằng Cận Tư cau mày, "Tôi cảm thấy trước mắt chuyện quan trọng nhất là nói mọi chuyện cho Tứ đệ biết, hơn nữa tra rõ nguyên nhân cậu ấy mất trí nhớ, bằng không chuyện chỉ càng thêm trở nên phức tạp, hơn nữa, hoàn toàn không giải quyết được vấn đề."



"Anh đồng ý với suy nghĩ của A Tư, trước hết anh sẽ giấu nhà họ Thư, nếu để cho mọi người biết đứa bé là của tiểu Tứ, đoán chừng sẽ náo loạn, nhất là em gái Cách Cách của anh, cô ấy không phải là người thích nói đùa." Thư Nhĩ Hách than thở.