Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 296 : Chờ cứu viện

Ngày đăng: 16:54 19/04/20


Chân Chân, em không cần sợ, nhất định sẽ không có chuyện gì.” Mặc dù giọng Quý Phạm Tây suy yếu, nhưng lại có tác dụng dẹp yên lòng người, khiến cho Lương Chân Chân được ủng hộ trên tinh thần, đây là lần đầu tiên cô đối mặt với tử vong gần như vậy, cảm giác sợ hãi vô duyên vô cớ bao trùm toàn thân.



Cô không biết đợi chút nữa có thể xảy ra chuyện gì, nhìn từ trên đỉnh núi rơi xuống đất đá vụn, trong lòng hiện lên không chỉ đơn thuần là sợ, trong nháy mắt trong đầu hiện lên rất nhiều bóng dáng, mẹ Diệp, ba, a Tư, Giai Ny, Cát gia, bà nội Đằng, Hợp Hợp… Chẳng lẽ từ giờ phút này, cô sẽ không thấy bọn họ sao?



“Quý đại ca, anh không cần an ủi em, đều do em không tốt, là em hại anh.” Trong lòng cô rất tự trách, nếu như ngày hôm qua rời đi có phải sẽ không xảy ra những chuyện này? Thiên tai đúng là ngăn cũng không ngăn nổi.



“Chân Chân, em nói bậy gì vậy! Bất cứ lúc nào chúng ta cũng không thể buông tha hy vọng, không thể tự giận mình, tin tưởng anh, nhất định sẽ có đội cứu viện tới.” Quý Phạm Tây nói khích lệ.



Lương Chân Chân trầm mặc không nói, trong lòng cô hiểu lời Quý đại ca an ủi mình chiếm đa số, nếu như đất đá tiếp tục lở như vậy, bọn họ chắc chắn lành ít dữ nhiều, đội cứu viện dù nhanh cũng phải ít nhất một tiếng đồng hồ nữa, một khi tảng đá đập nát thủy tinh, sinh mạng biến mất trong vài phút.



Nhưng mà, có lẽ ý trời bảo vệ bọn họ, đất đá lở đột nhiên dừng lại, nhưng thư ký tiểu Liễu lại vĩnh viễn rời đi, xe bị rơi vào trong một đống đất đá không cách nào nhúc nhích, trước mặt không thôn xóm lại không thấy hàng quán, tình huống không thể lạc quan.



“Ừ, em tin tưởng anh.” Lương Chân Chân tự lẩm bẩm, lúc này cô chỉ có thể tin tưởng anh, giữ vững tâm trạng lạc quan, chờ nhân viên cứu viện đến.



Quý Phạm Tây vui mừng gật đầu, cảm giác đau đớn từ chân trái truyền tới đã dần chết lặng, mồ hôi trên trán giọt sau lớn hơn giọt trước, chảy ròng ròng trên mặt, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt giống như cực kỳ đau đớn, hiện tượng quái dị này bị Lương Chân Chân thấy được, kinh ngạc mở miệng, “Quý đại ca, anh bị thương?”



“Không sao… Vết thương nhỏ mà thôi, không ảnh hưởng.” Quý Phạm Tây cố nén đau tới an ủi cô.




“Vẫn nên đổi đề tài thoải mái một chút đi, lời vừa rồi em không cần để trong lòng, anh chỉ muốn nói ra mà thôi, không có ý gì khác.” Anh cố ý giả bộ buông lỏng cười nói, không biết rằng nụ cười của anh còn khó coi hơn là khóc, chỉ có điều sắc trời quá mờ, Lương Chân Chân không nhận thấy mà thôi.



“Quý đại ca, anh là người tốt, chúng ta… thời gian gặp nhau không đúng lúc.”



“Chân Chân, đồng ý với anh, em nhất định phải kiên cường sống tiếp, không thể bị bất kỳ khó khăn nào đánh ngã.” Quý Phạm Tây thở dài trong lòng, gặp không đúng lúc, đây là một đao trong lòng anh.



“Ừ, anh cũng thế, người tốt sẽ được báo đáp, chúng ta nhất định có thể được cứu.” Lương Chân Chân cũng bắt đầu động viên anh, lúc này cần nhất chính là khích lệ cho nhau, che chở, chờ người cứu viện đến.



Trên máy bay trực thăng, Đằng Cận Tư cầm ống nhòm tìm kiếm khắp phía dưới, trong lòng như lửa đốt, “Có thể nhanh hơn chút nữa không? Thời gian càng trễ hy vọng tìm người càng mong manh.”



“Đằng thiếu, đây là tốc độ nhanh nhất rồi.” Phi công rất bất đắc dĩ.



“Nhanh hơn chút nữa! Phải tìm thấy nai con trước khi trời tối, nếu cô ấy có chuyện gì bất trắc cậu phụ trách nổi sao?” Đằng Cận Tư lên giọng kiểu ra lệnh.



Phi công chỉ có thể im lặng, dùng khả năng lớn nhất của mình để tăng tốc, anh không dám vượt qua Đằng thiếu, anh không dám chịu trách nhiệm về an toàn của sinh mệnh Đằng phu nhân tương lai.