Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 309 : Hôn kích tình

Ngày đăng: 16:54 19/04/20


Mãi cho đến lúc tan việc, cửa trước và cửa sau của tập đoàn Đế Hào Tư vẫn còn đầy phóng viên, những người đó giống như không cần ăn uống, cả ngày đứng ở đó cầm máy chụp hình, chỉ vì chờ Đằng thiếu gia hoặc những nhân vật quan trọng khác xuất hiện.



Đột nhiên, một xe Lamborghini màu trắng lái ra từ cửa sau, đám phóng viên nhìn nhau, xe này không giống như phong cách của Đằng thiếu gia, chẳng lẽ vì để tránh bọn phóng viên bao vây nên dùng kế này sao? Đúng lúc bọn họ do dự có nên ngăn lại hay không, một chiếc xe Cayenne màu đen xa hoa phiên bản có hạn nhanh chóng chạy ra ngoài.



"Chính là chiếc xe này! Xe chuyên dụng của Đằng thiếu gia!"



"Đuổi theo nó nhanh lên!"



"Đằng thiếu gia ở trong đó!"



". . . . . ."



Các phóng viên lập tức ùa lên, muốn chặn chiếc Cayenne lại, nhưng tài xế cũng không phải là đèn cạn dầu, sao có thể dễ dàng bị bọn họ ngăn lại như vậy? Khi mọi người dồn hết sự chú ý vào chiếc xe Cayenne thì chiếc Lamborghini màu trắng giống như một mũi tên lao về hướng khác, mà mọi người vẫn còn khổ sở đuổi theo chiếc Cayenne màu đen kia.



Đợi đến khi đuổi theo mấy trăm mét rốt cuộc cũng đuổi kịp thì mới phát hiện trên xe trừ tài xế thì không có một bóng người, chợt cảm thấy bị chơi xỏ, từng người một đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này hối tiếc đã muộn, người đã sớm rời đi.



Rất dễ nhận thấy, Cayenne chỉ là mồi nhử, Đằng Cận Tư đang ngồi ở bên trong Lamborghini, vốn anh còn muốn lái chiếc xe việt dã Land Rover yêu thích của mình xông ra, nhưng bị Nam Cung Thần ngăn cản, phân tích cái lợi cái hại với anh, cuối cùng, anh quyết định nghe theo đề nghị của cậu ta, vì vậy, mới có một màn vừa rồi.



"Cậu chủ, đến Đằng trạch hay biệt thự Lan Đình Uyến?" Nam Cung Thần hỏi.



"Đằng trạch." Đằng Cận Tư dựa vào chỗ ngồi, môi mỏng khẽ mở, chuyện án mạng vụ cháy ầm ĩ lớn như vậy, bà nội rất lo lắng, anh phải trở về cho bà một viên thuốc an thần.



*****



Trong hoa viên Đằng trạch, Lương Chân Chân trở về sớm hơn một bước, đang giúp bà nội cắt tỉa cành lá, hai người vừa nói vừa cười bàn về kiến thức làm vườn, Đằng lão phu nhân rất vui mừng khi biết cháu dâu cũng có sở thích làm vườn như bà, chỉ ước gì có thể dạy cho cô tất cả những gì mình biết, về sau vườn hoa này phải giao cho cô chăm sóc rồi...!




Lúc này tất cả mọi người đều đã ngủ, anh muốn ăn cũng không ăn được, đứng dậy rót ly nước nóng cho mình, muốn uống no để không đói bụng, nhưng uống hết một ly lại không đỡ hơn được gì, ngược lại còn đói hơn, vì vậy anh chỉ có thể lặng lẽ đứng dậy đi xuống phòng bếp tìm gì đó ăn.



Còn chưa đến gần phòng bếp, đã nhìn thấy bên trong toả ra ánh sáng màu vàng ấm áp, cùng với bóng lưng màu vàng bên trong, trong lòng cảm thấy ấm áp không nói nên lời, đồng thời cũng rất kinh ngạc sao nai con biết anh đói bụng? Còn lặng lẽ chạy xuống chuẩn bị đồ ăn cho anh?



"A Tư? Sao anh xuống đây?" Lương Chân Chân nghe được tiếng bước chân, kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy A Tư đứng ở trước của tươi cười nhìn cô.



"Sao nai con biết anh đói vậy? Còn xuống nấu mì cho anh?" Đáy mắt của Đằng Cận Tư không giấu được ý cười.



"Xuỵt! Nói chuyện nhỏ thôi! Đánh thức bà nội thì sao đây? Mau lên đi, em đem lên cho anh." Lương Chân Chân ra hiệu im lặng, bây giờ đã hơn nửa đêm rồi! Hù chết người.



Đằng Cận Tư nhận lấy tô mì nóng hổi trong tay cô, nghiêng người hôn má cô một cái, " Bà xã, nóng quá, để anh bưng cho."



Trong lòng Lương Chân Chân mềm mại, đi theo phía sau anh lên lầu, ngồi ở bên cạnh nhìn anh ăn mì, vẫn không quên hỏi một câu, "Ăn ngon không?"



"Ừ, đây là tô mì ngon nhất anh từng ăn." Người nào đó khen ngợi.



"Thật biết ba hoa, ăn nhanh lên một chút ..., em đi ngủ." Lương Chân Chân đứng dậy chuẩn bị đi ngủ, thật ra mới vừa rồi cô cũng chỉ tình cờ tỉnh dậy, theo thói quen sờ bên cạnh giường, phát hiện không có ai, cầm điện thoại di động lên nhìn: hai giờ sáng rồi.



Vội vàng vén chăn lên đứng dậy, mở cửa phát hiện phòng sách vẫn còn sáng đèn, trong lòng thở dài một tiếng, liền đi xuống phòng bếp, cô không thể giúp đỡ A Tư trong công việc, cũng chỉ có thể biểu hiện ở phương diện khác thôi.



"Nai con, em qua đây." Ăn mì xong Đằng Cận Tư chợt dịu dàng nhìn bà xã ngồi ở một bên.



"Hả? Làm gì vậy?" Mặc dù Lương Chân Chân thắc mắc, nhưng vẫn nghe lời đi tới, bị anh kéo ngồi ở trong ngực anh, cánh tay vững vàng ôm eo của cô, khẽ vuốt ve eo của cô, trong lòng suy nghĩ xa xôi, từ lúc bắt đầu làm việc đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có người nấu tô mì nóng hổi cho anh ăn vào lúc nửa đêm, loại cảm giác đó, vui mừng không có cách nào hình dung được.