Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 311 : Nổi trên mặt nước

Ngày đăng: 16:54 19/04/20


Bên trong vườn hoa khu chung cư quốc tế Nhã Lam, về cơ bản đã đình công, nhưng mỗi ngày vẫn vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng có một hai người dân ra vào, thường thường đều bị phóng viên chen chúc mà đến bao vây bốn phía, sau đó tiến hành truy hỏi các loại, chỉ tiếc bọn họ đều là người không biết sự tình, hỏi cũng không ra nội dung quan trọng, cuối cùng cũng chỉ có thể mất hứng mà về.



Lương Chân Chân nhìn một vòng chung quanh chung cư, mặc dù vẫn còn đang xây dựng dở dang, nhưng nhìn theo quy hoạch tổng thể, trên mỗi một tầng của tòa nhà đều có một vườn treo, khuôn viên xanh biếc sẽ khiến cho nơi này trở thành điếm sáng chói, hiệu quả cảm giác hình ảnh trên bức vẽ cho thấy thật sự rất đẹp. Cô lại đi xem xét phía Đông phía Tây, theo nguyên tắc quan sát một chút tình thế bên trong, cũng đã hỏi mấy người, biết được ba tòa nhà A, B, C đã được xây dựng sơ bộ, cửa chính, cửa sổ và thang máy đã xong rồi, còn làm một gian phòng mẫu, để cho các khách hàng tham khảo, trong ngày thường người đến xem phòng cũng rất nhiều, có không ít người đã đặt cọc, nhưng từ sau khi phát sinh sự kiện hỏa hoạn, toàn bộ đều biến mất. Người xem phòng càng ngày càng ít, mà ngay cả những người nộp tiền đặt cọc cũng chạy tới làm loạn, yêu cầu trả lại, còn cãi nhau với nhân viên làm việc ở tòa nhà, không hề nói đạo lý chút nào.



Còn đây, hôm nay có một người phụ nữ họ Đường ước chừng bốn mươi tuổi tới hủy đăng ký, nhân viên làm việc ôn tồn giảng đạo lý cho bà, nhưng bà ta nhất định không nghe, la hét nếu hôm nay không trả tiền đặt cọc cho bà thì bà sẽ ăn vạ ở bộ phận bán nhà không đi, đối thoại như sau:



“Bà Đường, làm phiền ngài điền tư liệu cá nhân cơ bản lên bảng biểu này, để tiện cho chúng tôi kiểm tra đối chiếu sau đó sẽ trả tiền đặt cọc lại cho ngài.” Nhân viên làm việc tươi cười rạng rỡ nói.



“Điền bảng biểu? Thối tiền sao cần phiền toái như vậy? Tôi thấy các người cố ý trì hoãn thời gian? Lúc giao tiền sảng khoái như vậy, bây giờ cố ý tìm các lý do tới làm lấy lệ? Cho là tôi dễ bắt nạt phải không?” Giọng điệu người phụ nữ trung niên không được tốt.



Nhân viên công tác vẫn tươi cười chào đón như cũ, “Bà Đường, chúng tôi không muốn làm khó bà, chỉ dựa theo trình tự làm việc mà thôi, hy vọng ngài có thể thông cảm.”



“Thông cảm các người? Người nào tới thông cảm cho tôi? Tôi mặc kệ, nội trong ngày hôm nay tôi phải lấy lại được tiền, nếu không tôi cứ ở trong văn phòng bán nnhà không đi.” Giọng điệu người phụ nữ họ Đường cậy mạnh lại không nói đạo lý.



“Bà Đường, chúng tôi sẽ truyền đạt lại ý của bà cho công ty, trong vòng ba ngày nhất định sẽ chuyển tiền đến tài khoản của ngài.” Thái độ của nhân viên làm việc tốt đẹp.



“Không được! Nội trong hôm nay phải đưa tôi!” Giọng nói vô cùng ác liệt.




Người đàn ông được gọi là Hứa thiếu chậm rãi xoay người lại, trong mắt toát ra vẻ tàn nhẫn, giọng nói càng thêm lạnh lùng như ma quỷ, “Mà sao tôi nghe nói, bà bị một phóng viên nhỏ theo dõi?”



“Tôi… cũng không biết, cô ta nói… là phóng viên đài truyền hình, tôi thấy thẻ phóng viên mới nói cho cô ta.” Bà Đường bị sợ đến đầu lưỡi cũng không kéo thẳng ra được.



“Phóng viên đài truyền hình?” Khóe môi Hứa Kiến nhếch lên lộ ra nụ cười đùa giỡn, trong lòng mơ hồ đoán được đó là ai, mình đã sớm điều tra ra rõ ràng về cô ta! Lần trước ở quán bar không được như ý, còn bị Đằng Cận Tư phản tương nhất quân *, khiến cho anh chật vật chịu không nổi chạy trốn từ cửa sau, thuộc hạ đắc lực cũng bị anh ta làm nhục, trong lòng vô cùng khó chịu, một mực chờ đợi thời cơ, muốn mạnh mẽ giáng cho anh ta một đòn nghiêm trọng, để cho anh ta nếm thử mùi vị thất bại.



(*) Phản tương nhất quân: ý là lúc anh có ưu thế lớn thì bị kẻ khác đảo ngược lại theo hướng xấu.



Cho tới nay, vẫn là Đằng Cận Tư ở ngoài sáng, anh trong tối, làm bất cứ chuyện gì cũng dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa, anh ta không coi anh là đối thủ, hậu quả khinh địch thường là trí mạng, bởi vì bạn không biết đối thủ là ai, cũng không biết người ta trốn ở chỗ nào, càng không biết rốt cuộc người đó muốn làm gì.



“Dẫn bà ta xuống! Phái người canh gác nghiêm ngặt, tôi không hy vọng xuất hiện một phiền toái không cần thiết.” Hứa Kiến lạnh lùng phân phó, “Mặt khác, mấy ngày nay coi chừng kỹ phóng viên nhỏ đó của đài truyền hình, tôi muốn từ từ chơi với cô ta.” Mấy chữ cuối vô cùng cường điệu.



“Dạ, thuộc hạ đi làm ngay.”



Đợi khi toàn bộ mọi người rời khỏi đây, nụ cười nơi khóe miệng Hứa Kiến càng trở nên ác độc.