Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 317 : Điện thoại đe dọa

Ngày đăng: 16:54 19/04/20


“Còn không phải sao? Tôi nghe nói những người đó mỗi người còn cầm đao lớn, giống như trong phim truyền hình vậy!”



“Quá dọa người rồi! Khiến cho tôi không dám một mình ra cửa, đợi tan việc để cho bạn trai tới đón tôi.”



Hai người vừa đi vừa nói đến phấn chấn, không chút nào chú ý tới Quý Phạm Tây đã nhíu chặt chân mày, không biết vì sao, anh đột nhiên có dự cảm xấu, mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy cô gái mà bọn họ nói chính là Chân Chân.



Cầm điện thoại gọi qua, không ai nghe, trong lòng càng sốt ruột, như ma xui quỷ khiến hỏi: “Cô gái bị bắt cóc trông như thế nào? Có biết tên cô ấy là gì không?”



Hai người y tá đều sững sờ, ngẩng đầu nhìn Quý Phạm Tây trên giường bệnh, đồng thời lắc đầu, một lát sau, một người trong đó như nhớ ra điều gì, “Tôi nghe người ta nói, trong tay cô gái kia xách theo hộp cháo, sau khi bị bắt, rơi xuống đất, tung tóe ra khắp nơi.”



Quý Phạm Tây cảm giác mình giống như bị vật nặng nào đó đánh, cả người rét run, từng chút từng chút một, lạnh đến đáy lòng, liên tưởng đến sự kiện án mạng hỏa hoạn huyên náo mấy ngày nay, lập tức xác định không thể nghi ngờ, đều do mình có lòng riêng trong nhất thời, Chân Chân ở nhà ngẩn người rất tốt, mình cần gì phải gọi điện thoại kêu cô ra ngoài…



Vậy như thế nào mới tốt?



Anh càng nghĩ càng nóng lòng, đợi sau khi y tá ra ngoài lập tức gọi một cú điện thoại cho Đằng Cận Tư, anh muốn tiến thêm một bước xác nhận suy nghĩ của mình.



Đằng Cận Tư đang chờ bọn cướp gọi điện thoại cho anh, thông thường không phải trình tự như vậy sao? Bọn chúng cướp nai con đi, nhất định có mục đích, mặc kệ là vì tiền hay vì cái gì, anh đều có thể cho bọn chúng, chỉ cần nai con không bị thương chút nào trở lại.



Lúc anh đang nhíu mày trầm tư, tiếng chuông huyên náo phá vỡ không gian yên tĩnh, anh vội vàng mở ra, ba chữ “Quý Phạm Tây” thiếu chút nữa khơi lên lửa giận của anh, nếu không phải bởi vì anh ta, nai con sẽ không bị người ta bắt cóc, anh chỉ hận không thể róc xương lóc thịt người đàn ông này! Nhưng anh hiểu, nai con nhất định không hy vọng anh làm vậy.
【Đằng Cận Tư, mày cho rằng tao còn là Hứa Kiến của ba năm trước đây sao? Mặc kệ cho mày phá hủy tất cả của tao nhưng không làm gì được? Không phải mày luôn tự cho mình rất có bản lĩnh sao? Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được còn xứng đáng là đàn ông không? Ba năm trước đây tao không được nếm hương vị của Lương Chân Chân như ý nguyện, hôm nay… tao có rất nhiều cơ hội.】



Giọng nói của Hứa Kiến bỉ ổi đến mức khiến người ta ghê tởm, hơn nữa sau khi nói xong câu cối cùng, càng xen lẫn hài lòng và ngông cuồng, anh muốn chính là chọc tức Đằng Cận Tư, anh ta càng tức giận, mình càng vui vẻ.



Mục đích của hắn đã đạt tới, Đằng Cận Tư giận đến gân xanh nổi lên, vừa nghĩ tới vẻ mặt chán ghét của Hứa Kiến ức hiếp nai con, tim của anh bị níu chặt lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Mày dám động đến một sợi lông của Lương Chân Chân, tao sẽ khiến cho mày sống, không, bằng, chết!”



【Chà! Uy hiếp tao?】 Hứa Kiến đột nhiên cười rộ lên, sau đó lại nói kiểu kỳ quái nham hiểm,【Con mẹ nó mày còn dám uy hiếp ông đây? Mày cho rằng ông đây thật sự sợ mày? Có tin bây giờ tao liền đè lên người phụ nữ của mày, tường thuật trực tiếp từ hiện trường cho mày nghe, hoặc là mời người ghi hình lại gửi cho mày, cho mày tận mắt xem người phụ nữ của mày rên rỉ như thế nào dưới người tao!】



Quả đấm của Đằng Cận Tư càng nắm chặt, hận không thể một đấm phá nát thủy tinh, cưỡng chế cơn tức giận sắp bộc phát của mình, “Mày muốn cái gì?”



【Tao muốn cái gì? Khó có được Đằng thiếu chịu bình tĩnh hòa nhã nói điều kiện với tao, không hề ra lệnh với tao, con người của tao, chính là con mẹ nó cố chấp, từ lúc đi học cho tới giờ, vẫn nhớ mãi không quên Lương Chân Chân, khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo non mềm của cô ta, còn có cái miệng nhỏ hồng hào, chắc hẳn da trên người cũng vô cùng trắng nõn, chậc chậc chậc… Chỉ tưởng tượng thôi, phía dưới của tao đã cứng rắn, … a!】Hứa Kiến sinh động nói như thật, giọng nói đê tiện lạ thường.



“Chỉ cần mày thả cô ấy, tao có thể đồng ý mày bất cứ cái gì.” Đằng Cận Tư nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, nai con là bà xã của anh, trên ý nghĩa luật pháp chính là vợ, anh tuyệt đối không thể để cho cô bị chút xíu tổn thương, cho dù táng gia bại sản, cũng sẽ không tiếc.



Hơn nữa, anh rất hiểu nai con, mặc dù bên ngoài cô tỏ ra yếu ớt, nhưng vô cùng kiên cường, một khi bị Hứa Kiến kia làm dơ bẩn dù chỉ mảnh vụn, cô ấy nhất định sẽ mất đi lòng tin mà sống tiếp.



Hứa Kiến ở đầu bên kia cười rất vui vẻ, âm thanh nghe được khiến người ta sởn gai ốc, 【Cái gì cũng đồng ý với tao? Nhìn không ra, Đằng thiếu mày lại là kẻ sinh tình, lại có thể biết vì một người phụ nữ, ném ra dụ dỗ lớn như vậy, chẳng lẽ tao muốn tập đoàn Đế Hào tư của mày, mày cũng chịu cho?】