Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 336 : Có công dạy dỗ

Ngày đăng: 16:55 19/04/20


Đã trải qua “Dạy dỗ” hơn một lần trong kỳ trăng mật, Lương Chân Chân đã không còn e lệ hay bị động giống như lúc bắt đầu ở biển Aegean, trước người mình thân nhất yêu nhất, cô đã buông xuống tất cả căng thẳng và sợ hãi, dùng lời Đằng Cận Tư nói, đó chính là từ con thỏ trắng nhỏ biến thành con sói xám lớn dũng mãnh.



O(╯□╰)o Cô nào khủng bố như vậy? Biết ngay nói bừa dàn dựng cô! (Lương Chân Chân âm thầm nói xấu trong lòng.)



Nụ hôn của cô, mang theo chút hương vị ngọt ngào tinh tế; kỹ thuật hôn của cô, không thành thạo, không câu người, nhưng đã mê hoặc tim anh trong nháy mắt, để cho anh động tình.



Ông xã, em yêu anh, từ nay về sau, trong lòng của em không dung nạp những người khác, mọi cảm xúc của anh, đều trở thành chất dinh dưỡng trong sinh mệnh của em.



Đằng Cận Tư cũng cảm nhận được tình yêu nồng đậm của người trong ngực, nai con, là người yêu vĩnh viễn trong lòng anh không thể bỏ qua.



Trong nháy mắt khi đầu lưỡi Lương Chân Chân thử cạy hàm răng Đằng Cận Tư, cánh tay anh ôm chặt lấy eo thon của cô, tâm tình mênh mông nghênh tiếp sự nhiệt tình của cô, đầu lưỡi trơn ướt triền miên không chút nào lùi bước trước lưỡi thơm tho của cô.



Hai người hôn đến động tình, rất mãnh liệt, hận không thể dung nạp đối phương vào trong xương máu mình, từ mưa phùn gió nhẹ ban sơ đến mưa to gió lớn về sau, anh đuổi em rượt, hôn mãnh liệt cuồng nhiệt.



Không biết người nào lột áo người nào trước, đều có cảm giác không thể chờ đợi, lần này Lương Chân Chân hoàn toàn phóng khoáng rồi, rất sảng khoái nuốt khổng lồ của anh vào…



Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng tràn đầy âm thanh mập mờ và hơi thở cờ bay phấp phới, bồng bềnh không chịu tản đi, nhiệt độ cũng đột nhiên tăng cao, mồ hôi như mưa.



Bởi vì Lương Chân Chân chủ động gánh vác cảm xúc mãnh liệt, Đằng Cận Tư thiêu đốt càng thêm hoàn toàn, động tác sau mạnh mẽ hơn động tác trước, có một kiểu đàn ông, anh có thể không hạn chế cưng chiều bạn, yêu bạn, thương bạn, bạn muốn làm gì được đó, hận không thể đặt thứ tốt nhất trên thế giới trước mặt bạn, chỉ khi nào lên giường, vậy do anh là chúa tể, anh nói như thế nào thì là như thế đó, giống như biến thành người khác, giống như bá đạo lại kiên cường, ước gì hút sạch “tinh hoa” của bạn.



Rất rõ ràng, Đằng Cận Tư chính là người đàn ông như vậy, chuyện giường chiếu của anh hung dữ mạnh mẽ lạ thường, không cho Lương Chân Chân cơ hội phản bác, đè ép cô đến chết đi sống lại, rồi lại không hận anh được.



Ưmh… Phụ nữ, luôn có loại mâu thuẫn này.


Đáng tiếc sau đó cái gì cũng không còn, có lời nói như thế nào, người đáng hận cũng có chỗ đáng thương.



“Sau khi trải qua sống chết, tớ rất may mắn vì mình và a Tư còn có thể ở chung một chỗ.” Khóe môi Lương Chân Chân khẽ nhếch lên, điềm tĩnh lạnh nhạt.



“Chân phi, sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tam đãi *! Hiểu biết của cậu càng ngày càng cao.” Cát Xuyến nói khoa trương.



(*) Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi: Là câu nói của Lã Mông – Đại tướng Đông Ngô thời Tam Quốc. Có nghĩa kẻ sỹ ba ngày không gặp phải nhìn với ánh mắt khác (ý nói với kẻ sỹ thì trong ba ngày đã có nhiều thay đổi, nhiều tiến bộ rồi)



“Cậu đang khen hay chê tớ vậy?” Lương Chân Chân cười như không cười nhìn cô ấy.



“Đương nhiên là đang khen cậu! Chúng ta coi chuyện quá khứ không tốt như bị chó điên cắn một cái, cố gắng nhìn về phía trước, đầu tiên nói về thành tựu phụ nữ đã kết hôn, cậu có cảm nhận gì?”



“Bớt lắm mồm, mọi người tám lạng nửa cân, cậu đừng quên cậu cũng lĩnh giấy hôn thú rồi.”



“Thật đúng là, hai chúng ta đều bước một chân vào phần mộ, đồng cảm!” Cát Xuyến lần nữa nói hào phóng.



Lần này không chỉ làm Lương Chân Chân sặc, làm hại cô ho khan đỏ bừng cả mặt, ho đến sắp ói ra.



“Đợi chút, hiện tượng này của cậu… Sẽ không phải có chứ?” Cát Xuyến híp mắt.



“Có cái gì! Đều do cậu làm hại, hết chuyện cười để nói!” Lương Chân Chân ho đến buồn nôn.



“Cậu cũng đừng xử oan cho tớ, rõ ràng chính là người đàn ông nhà cậu làm hại.”