Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 377 : Giải thoát

Ngày đăng: 16:55 19/04/20


Tiết giai Ny cao hứng nhìn họ, càng thêm tò mò về thân thế của Kiều Tuyết Nghiên.



Đợi phim kết thúc, sau khi tách khỏi bọn họ, Lương Chân Chân mới nói đầu đuôi câu chuyện với bạn tốt, bây giờ cô đang phiền não, suy nghĩ trong vòng luẩn quẩn, cần người bên cạnh chỉ điểm mới được.



Sau khi nghe xong, Tiết Giai Ny không có phản ứng hồi lâu, chậm rãi mở miệng, “Chuyện này thật khéo, không trách được lúc nãy khi mình dùng sức hỗ trợ tác hợp Nam Cung và Kiều Tuyết Nghiên, hai người đều không lên tiếng, sao lại không ngăn tớ lại?”



“Ngăn được sao? Hơn nữa, trường hợp đó cũng không thích hợp!” Cát Xuyến than thở.



“Lần đầu tiên tới nhìn thấy chuyện trùng hợp như vậy, liên tiếp, hợp lý khiến người ta không thể tin được.” Tiết Giai Ny cảm khái.



“Hai người ngược lại cho tớ chủ ý! Đầu tớ cũng sắp phình to rồi.” Lương Chân Chân cau mày dáng vẻ tràn đầy khổ sở, hy vọng các cô ấy có thể cho chút ý kiến thiết thực gì đó.



“Nếu không chúng ta giới thiệu vài người cho Nam Cung, để cho anh ấy mất hứng thú với Kiều Tuyết Nghiên?” Cát Xuyến nói.



“Trị ngọn không trị tận gốc, Kiều Tuyết Nghiên người ta là bạn học chung với em gái Nam Cung, quan hệ hai người cũng rất tốt, cơ hội gặp mặt là bó lớn, trong cuộc sống thường xuyên sẽ phát sinh ngoài ý muốn, diệt tận gốc không hết các khả năng.” Lời Tiết Giai Ny rất đúng trọng tâm.



Lương Chân Chân vẻ mặt đau khổ rất sa sút tinh thần, “Tình tiết máu chó trong tiểu thuyết lại xảy ra trước mắt, tớ hy vọng nhường nào Kiều Tuyết Nghiên không phải con gái Thẩm Ý Linh, cứ như vậy, phiền não gì cũng có thể giải quyết!”



“Thật ra thì nói đi nói lại, đều do người mẹ kia gây họa.” Cát Xuyến nói tiếp.



“Nếu không nói chân tướng cho Đằng Cận Tư đi, anh ấy có quyền biết những chuyện này, hơn nữa cũng tránh sau này gặp phải phiền toái, một khi cậu nói dối một lần, sau này phải nhờ nói dối tới che lấp, mặc dù cậu vì tốt cho anh ấy, sợ anh ấy bị tổn thương, nhưng thật ra cậu chưa từng nghĩ tới, anh ấy không phải người đàn ông bình thường, anh ấy không yếu ớt như trong tưởng tượng của cậu.” Tiết Giai Ny trầm tư một lát rồi nói.



“Ngoa tử nói rất có đạo lý, phiền não của cậu vốn ở chỗ này, giấu giếm mãi không phải là cách, cậu phải tin tưởng anh ấy.”



Lương Chân Chân mím môi trầm mặc hồi lâu, “Ừ, để tớ tìm cơ hội nói chuyện với a Tư.”



Cũng không lâu lắm, ba người mỗi người một ngả, trở về nhà mình.



Trong phòng ngủ, Lương Chân Chân đi tới đi lui trong phòng, tâm tư khó ổn định, nghĩ tới phải mở miệng thế nào mới không lộ vẻ đột ngột.
Bà ta làm được, anh cũng sẽ làm được!



“Ông xã, em vĩnh viễn đối xử tốt với anh, còn có đứa nhỏ của chúng ta.” Lương Chân Chân nũng nịu hôn mấy lần lên môi anh, con ngươi ngập nước thông suốt.



“Bảo bối hôm nay có động không?” Đằng Cận Tư đưa tay sờ bụng cô, trong tròng mắt đen không còn lạnh lẽo, dâng lên chút tình cảm ấm áp.



“Có! Chỉ có điều rất nhỏ, đúng rồi, anh vừa định nói cho em biết chuyện gì?” Lương Chân Chân cố ý dời sự chú ý của anh đi.



Chân mày Đằng Cận Tư chau lại, yên lặng hai giây, “Thẩm Quân Nhã và mẹ cô ta đã trở lại lúc xế chiều nay.”



“Họ trở lại có liên quan gì đến em! Mặc dù Thẩm Bác Sinh là cha em, nhưng em không phải người nhà họ Thẩm bọn họ, hơn nữa, em đã kết hôn, em có nhà của mình.” Ánh mắt Lương Chân Chân lóe sáng, nói thành khẩn tự nhiên, không hề giống nói dối chút nào.



“Em… Thật sự nghĩ như vậy?” Đằng Cận Tư không nghĩ tới bà xã sẽ có phản ứng này, hoàn toàn ngoài dự đoán của anh.



“Nếu là em ba năm trước đây, chắc chắn sẽ hận cô ta, nhưng hôm nay, em hạnh phúc như vậy, còn cô ta hai bàn tay trắng, sao em còn phải lãng phí thời gian và sức lực đi hận cô ta chứ? Quá uổng phí rồi! Em cũng không rảnh rỗi như vậy.”



“Nai con, em có thể nghĩ như vậy, anh rất vui vẻ.”



Lương Chân Chân mặt mày hớn hở ôm cổ anh, “Về sau toàn bộ tinh thần và thể lực của em đều tập trung lên người thân của em, những người khác, em không muốn lãng phí đi quan tâm đâu!”



“Là một ý kiến hay.” Đằng Cận Tư gật đầu, tâm tình sáng tỏ thông suốt.



“Ưmh… Chờ sau khi sinh bé cưng, anh phải dẫn em đi chơi, còn gần sáu tháng! Sắp buồn chết em.”



“Ừ, em muốn đi đâu cũng có thể.”



“Ừm!” Lương Chân Chân vui vẻ vùi trong ngực anh, nhắm mắt lại ngủ.