Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 386 : Đưa ra sự lựa chọn

Ngày đăng: 16:55 19/04/20


Thẩm Bác Sinh hiểu rõ trong lòng, không nói thêm lời nào, đúng là việc này Nhã Nhi có lỗi, bất kể là ba năm trước hay bây giờ, lời nói của Nhã Nhi đều rất tồi tệ , hoàn toàn coi Chân Chân như kẻ thù, lúc trước toàn nghe người ngoài nói, nhưng hôm nay tận mắt nhìn, tận tai nghe thấy, mức độ chấn động còn mạnh hơn.



"Nếu không thì chúng ta đến chỗ khác ăn cơm?" Ông nói thật ôn hòa.



"Con bực mình tới no luôn rồi, không ăn nỗi nữa." Lương Chân Chân hờ hững trả lời, đã không còn tức giận nhưng cũng không như bình thường hay trêu đùa nũng nịu.



"Chân Chân, bực bội thì bực bội nhưng cơm vẫn phải ăn, con đã là mẹ của hai đứa nhỏ rồi." Thẩm Bác Sinh khuyên nhủ.



"Ba, bây giờ con ăn không được nữa, lát nữa hãy nói." Lương Chân Chân cũng rất bướng bỉnh.



Thẩm Bác Sinh thở dài: "Được rồi, trước tiên ba sẽ đưa con về."



Vì sao tính cách của Nhã Nhi lại trở nên cực đoan như vậy? Không nghe bất cứ ai khuyên bảo, khăng khăng làm theo ý mình, không chịu quan tâm! Ngược lại với Chân Chân, con bé mãi mãi thuần khiết lương thiện, rất giống Tiểu Vũ năm đó, người sống đến tuổi này rồi cũng nên sống vì mình một lần!



Trên xe, Tay phải của Lương Chân Chân vỗ về bụng, trong lòng thành tâm cầu nguyện cho cục cưng ở trong bụng nhất định phải sinh ra an toàn, cô không còn là Lương Chân Chân yếu đuối bị người ta bắt nạt như ba năm trước nữa.



Thẩm Quân Nhã, nếu cô ta còn dám nói những lời dơ bẩn với cô! Cô nhất định sẽ không ra tay lưu tình với cô ta nữa!



*****



Buổi tối, Lương Chân Chân nói tất cả từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra ở phòng cơm Tây cho ông xã nghe, nếu như chỉ là bắt nạt cô thì cũng bỏ qua nhưng lại có thể bắt nạt cả đứa nhỏ chưa ra đời, nên đương nhiên là cô muốn"Cáo trạng" à!



Trước tiên phải chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa cô ta mất trí mà làm chuyện gì quá đáng, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.



"Bà xã, em chỉ cần nói một câu, anh có thể khiến cho cô ta không thể đặt chân tại thành phố C này c thị, thậm chí là toàn bộ Trung Quốc." Chân mày của Đằng Cận Tư nhíu chặt, giọng nói trở nên lạnh lùng dứt khoát.



Dám bắt nạt bà xã và con của anh, vậy cũng chỉ có —— chỉ còn đường chết!




"Anh. . . . . . Sao anh lại tới đây?"



"Anh tới thăm bác gái." Nam Cung Thần dùng hình dáng của miệng khi phát âm nói, không để ý tới của cô đang trừng mắt nhìn, trực tiếp cầm hoa và giỏ hoa quả bước vào, tươi cười bắt tay: "Bác gái, bác khỏe, cháu là bạn của Tuyết Nghiên, Nam Cung Thần, chúc bác nhanh chóng hồi phục sức khỏe."



Đột nhiênThẩm Ý Linh nhìn thấy một người đàn ông dáng vẻ khôi ngô tự xưng là bạn của con gái mình, trong lòng liền thật vui vẻ, xem ra anh lớn hơn Tiểu Nghiên mấy tuổi, khẳng định không phải bạn học, như vậy. . . . . .



Bà càng nghĩ càng cao hứng, nếu như mình có cái gì bất trắc, con gái có thể phó thc1 chung thân cho người có tài rồi, xem ra người đàn ông trước mắt này cũng không tệ lắm, cũng không biết có thật lòng với Tiểu Nghiên hay không.



"Bác gọi cháu là Nam Cung nha, cùng với Tiểu Nghiên của bác nhận thức đã bao lâu rồi?" Mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng vừa lòng, tâm lý của Thẩm ý Linh là vậy.



"Mẹ, anh ấy là anh trai của Dao Dao, con không quem anh ấy." Kiều Tuyết Nghiên vội vàng nói chen vào, cô cảm thấy ánh mắt mẹ nhìnNam Cung Thần vô cùng nóng, nhất định là hiểu lầm . .



Thì ra là anh trai của Nam Cung Dao ! Vậy càng đáng tin! Con bé Dao Dao kia bà rất thích, anh trai của cô ấy chắc là không đến nỗi nào. Trong lòng Thẩm Ý Linh thầm nghĩ.



Bỗng nhiên Nam Cung Thần cảm thấy Thẩm Ý Linh có vẻ rất quen mặt, dường như đã gặp nhau ở đâu đó, anh cố gắng nhớ lại, hẳn là ở trong một tấm hình, chuyện đã rất lâu.



"Con đó, người tới là khách, phải có lễ phép." Thẩm Ý Linh giả vờ răn dạy và quở trách con gái.



“Bác gái, không có việc gì, cháu đã quen rồi." Lời nói của Nam Cung Thần mập mờ.



Thẩm Ý Linh cười rất vui vẻ, Kiều Tuyết Nghiên rất tức giận, hung dữ trừng mắt Nam Cung Thần,:"Mẹ, trước tiên mẹ hãy nghĩ ngơi đã." Nói xong liền lôi kéo người đàn ông nào đó ra ngoài, sợ anh lại nói lung tung.



"Uhm, đi thôi." Thẩm ý linh nghĩ đến con gái đang thẹn thùng .



Trên hành lang, đột nhiên Nam Cung Thần hỏi: "Mẹ, em gọi bà là gì?"