Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 401 : Ngoại truyện ngọt ngào 10

Ngày đăng: 16:56 19/04/20


Lương Chân Chân là đầu tiên phát hiện ra sự thay đổi của ba, cô vội vàng bước tới gần, nhưng hai mẹ con Liễu Tình lại bước tới trước, nắm lấy tay của Thẩm Bác Sinh, giả vờ than khóc thảm thiết.



"Cút!" Đằng Cận Tư bực mình cau mày.



Hai mẹ con của Liễu Tình bị khiếp sợ bởi sự lạnh lùng và tàn bạo của anh, liếc mắt nhìn nhau, thân thể vẫn đứng im như cũ, dựa vào cái gì mà bọn họ phải đi ra ngoài? Hai người mới là vợ và con gái của Thẩm Bác Sinh trên danh nghĩa pháp luật.



Người cần cút ra ngoài phải là người khác chứ!



"Tôi xem thường việc đánh phụ nữ, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho hai người, hai người có thể đánh vào mặt bà xã của tôi sao? Đừng nói tôi không cho hai người cơ hội, là hai người không biết tốt xấu! Trong thế giới của Đằng Cận Tư này, luôn luôn làm theo nguyên tắc có thù phải trả, việc tôi thích làm nhất là dùng gậy ông đập lưng ông, đương nhiên, còn phải xem việc này có đáng được chú ý . . . . . ."



Bây giờ toàn bộ sự nhẫn nại của Đằng Cận Tư đối với hai mẹ con họ đã bị tiêu hao gần hết, lần này cho dù ai nói tốt, cũng không thể khiến cho anh ra tay lưu tình.



Nghe anh dằn từng chữ cuối cùng, trong lòng Liễu Tình và Thẩm Quân Nhã cùng lúc xuất hiện ý nghĩ không tốt, đương nhiên họ biết thái độ làm người của Đằng Cận Tư, nổi tiếng tàn nhẫn vô tình.



Còn việc anh nói về cơ hội thứ hai và thứ ba, từ đầu đến cuối hai người đều không tin, nhất định là lừa gạt, làm sao mà anh có suy nghĩ tốt như vậy? Cho họ ba cơ hội chứ? Thật sự có lòng tốt như thế thì anh đã không phải là Đằng Cận Tư!



Căn cứ vào bình thường, suy nghĩ của bọn họ là đúng, nhưng mà hai người lại quên Đằng Cận Tư là một người đàn ông rất yêu thương bà xã của mình, vì bà xã anh có thể nhượng bộ mọi chuyện.



"Anh nghĩ bây giờ tôi còn sợ gì? Dù sao tôi đã thê thảm rồi có thê thảm hơn nữa cũng đâu có sao? Anh có bản lĩnh liền nhắm vào tôi này!" Thẩm Quân Nhã hoàn toàn không đếm xỉa điều gì, nói ra giống như mình không sợ trời không sợ đất.



"Cút ra ngoài! Tôi không muốn phải nói thêm lần nữa!" Dường như ánh mắt lạnh lẽo của Đằng Cận Tư có thể xuyên thấu cô ta, khiến cô ta không có cách nào trốn tránh.



Có ít người, trời sinh đã có được khí thế rất mạnh, một ánh mắt hay một động tác cũng có thể giết người trong vô hình, khiến cho người ta không tránh được.



Vừa vặn Đằng Cận Tư lại là người như thế, anh không giận thì thôi, một khi tức giận, nhất định sẽ làm núi lở đất rung, cho nên, tốt nhất là đừng đối nghịch với anh.



Nếu không thì tự nhận lấy hậu quả!




"Chân Chân, ba xin lỗi con, lại khiến con tủi thân rồi." Trong giọng nói của Thẩm Bác Sinh là từng mảnh thê lương, không cần đoán, cũng biết là bị hai mẹ con Liễu Tình đánh.



"Ba, ba có nhớ năm ngoái ba với con ăn cơm tại tiệm cơm Tây không? Trước mặt người nhiều như vậy mà Thẩm Quân Nhã làm nhục con, con nhịn, sau đó con cũng không tìm cô ta gây chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là con rộng lượng đến nỗi tùy ý người ta cưỡi lên đầu muốn làm gì thì làm."



Giọng điệu Lương Chân Chân nhẹ nhàng, dừng một chút, tiếp tục nói: "Con tự nói với chính mình, cô ta là con gái của ba, bản tính của cô ta rất tốt, phải chừa cho cô ta một đường lui, con cho cô ta ba cơ hội, nhưng mà hôm nay hai mẹ con họ đã dùng hết hai lần cơ hội còn lại rồi, con cũng là con gái của mẹ, nếu mẹ biết con bị người khác bắt nạt, chắc chắn bà sẽ rất khó chịu trong lòng . . . . . ."



Giọng nói của cô càng nghẹn ngào, có chút thê lương.



"Con gái, đừng nói nữa, ba đều hiểu được." Thẩm Bác Sinh vội vàng lên tiếng ngăn cản cô nói tiếp.



Ông thở dài trong lòng, nếu không phải Chân Chân còn nhớ đến tình chị em, thì Nhã Nhi đã sớm chết cả nghìn cả vạn lần rồi, nhưng con bé còn không chịu hối cải, càng ngày càng quá đáng . . . . .Ra tay đánh người!



Đằng Cận Tư nuông chiều bà xã đã không phải là bí mật ở thành phố C này rồi, làm sao anh ta có thể nhìn người phụ nữ mình yêu thương bị người ta bắt nạt mà không ra tay được chứ? Đây chắc chắn không phải tác phong của anh!



Phản kích, đó là không sớm thì muộn cũng xảy ra thôi.



Đều là con gái của ông, nhưng ông đã không thể tìm được lời nào thích hợp để miêu tả đứa con gái lớn, tính xấu không đổi, hồ đồ ngu xuẩn, không khéo léo, bụng dạ hẹp hòi, còn nhỏ hơn cả lỗ cây kim.



"Ba, bác sĩ nói bởi vì ba làm việc quá vất vả mà té xỉu, với lại huyết áp của ba hơi cao, nhất định phải được nghỉ ngơi, A Tư có một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, không bằng ba đến đó ở, hoàn cảnh ở đó cũng rất tốt, rất thích hợp để ba dưỡng bệnh, lúc nào rỗi rãi con sẽ dẫn An An và Nhạc Nhạc tới thăm ba." Ánh mắt Lương Chân Chân nhìn ba tràn đầy mong đợi.



"Được." Thẩm Bác Sinh gật đầu.



Dù ông biết được suy nghĩ của con gái, nhưng cũng phải nhắm mắt làm ngơ! Bây giờ, chắc chắn Đằng Cận Tư sẽ có hành động, mà bản thân mình lại không thể bận tâm tới, có biết cũng chỉ làm mình phiền não hơn thôi, không có chút ảnh hưởng nào.



Ôi. . . . . . Mà thôi!