Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 95 : Đừng nhúc nhích, châm lửa em phải tự dập tắt

Ngày đăng: 16:51 19/04/20


Cánh tay Đằng Cận Tư từ phía sau nhốt chặt eo thon nhỏ mảnh khảnh của cô, đôi môi ấm áp dán chặt lên vành tai mượt mà của cô, thỉnh thoảng đụng vào hai phía.



"Sao không mặc bộ vừa rồi?"



Khốn kiếp! Biết rõ nguyên nhân còn tới hỏi cô! Anh chính là tên sắc ma chuyển thế!



"Bộ này thích hợp với tôi hơn."



Lương Chân Chân nghiêng đầu nói, lựa quần áo xong còn phải tìm áo ngực và quần lót mặc bên trong, ác ma đáng ghét còn đứng lỳ tại chỗ này không chịu đi! Để cho cô phóng khoáng như thế sao!



"Thật ra thì, anh cảm thấy. . . . . . Em mặc bộ này sẽ đẹp hơn."



Một cái tay của Đằng Cận Tư vòng thật chặt quanh hông của cô, một cái tay lướt qua quần áo, cuối cùng chọn một chiếc đầm màu vàng nhạt áo tay phồng, đáng yêu lại không mất đi sự quyến rũ của người phụ nữ nhỏ bé.



Mắt Lương Chân Chân trợn trắng, cô mới không cần, áo đầm quá nguy hiểm, hơn nữa chỉ dài hơn đùi một chút xíu, lộ ra nhiều lắm, không có cảm giác an toàn, còn không bằng mặc bộ trên tay cô.



"Không cần, tôi thích mặc bộ này."



Cô thừa dịp anh không để ý, dùng sức đẩy anh ra, thoát khỏi giam cầm chạy ra khỏi phòng thay quần áo thật nhanh, "Bùm" một tiếng khóa trái cửa phòng tắm lai, để phòng ngừa ác ma đột nhiên xông tới.



Thật ra thì, nếu Đằng Cận Tư có ý không để cho cô đi ra ngoài thì sẽ ngăn được, nhưng mà anh biết tối hôm qua mình khiến nai con mệt muốn chết rồi, để cho cô chậm rãi cũng tốt. Hơn nữa, Nam Cung vừa mới gọi điện thoại cho anh, nói ông Âu Tấn Hanh tổng giám đốc tập đoàn Ni Lan Nhã ngồi chuyến bay sắp tới thành phố C rồi, cho nên, anh phải mau sớm chạy tới bàn bạc công việc.



*****



Trong phòng ăn, quảngia Hạ Đông đã sớm phân phó người giúp việc nữ chuẩn bị xong một bàn đồ ăn Trung Quốc phong phú, còn đích thân hầm một nồi cháo dinh dưỡng, dùng để ăn trước khi dùng cơm, bồi dưỡng dạ dày.



Lúc Lương Chân Chân xuống lầu, nhìn thấy ác ma đã mặc âu phục cùng giày Tây chỉnh tề rồi, tư thế ưu nhã ngồi ở đó húp cháo, dáng vẻ từ từ thổi thật là đáng ăn đòn!



Cô nghĩ là nên ngồi cách xa anh một chút đi, nhưng anh lại tựa như nhìn thấu ý nghĩ của cô, tròng mắt đen khóa cô lại thật chặt.



"Tới đây, ngồi ở bên cạnh anh."



"Đó. . . . . ."



Dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu. Cô chỉ có thể không tình nguyện đi tới, khi ánh mắt anh chỉ định vị trí ngồi xuống cho cô.



Lập tức liền có người giúp việc múc cháo dinh dưỡng xong cho cô.



"Lương tiểu thư, trước làm trơn dạ dày sau đó sẽ ăn cơm."



"Cám ơn."




"No rồi, bụng của tôi no quá rồi."



Lương Chân Chân bị anh mạnh mẽ đút vài muỗng cơm, vội bưng lên một cốc nước sôi để nguội "Ừng ực ừng ực" uống cạn sạch.



Đằng Cận Tư vừa định nói chuyện, điện thoại di động trong túi liền vang lên, vừa lấy ra nhìn: Nam Cung Thần.



Ấn nút tiếp nghe.



"Đã đến?"



“Dạ đúng, cậu chủ. Ngài Âu Tấn Hanh đã nghỉ lại tại khách sạn sang trọng Đế Hào Tư, nói rằng hy vọng có thể mau sớm được gặp ngài, cùng nhau thương lượng những bước làm việc cụ thể về dự án hợp tác kế tiếp.”



Mặc dù trong lòng Nam Cung Thần rất vội, nhưng âm thanh lại bình tĩnh hòa hoãn, làm cho người ta cảm thấy không kiêu ngạo không nóng nảy.



"Trong vòng nửa giờ tôi sẽ tới đó."



Nói xong, Đằng Cận Tư liền cúp điện thoại, từ thời ông của anh tập đoàn Ni Lan Nhã đã cùng tập đoàn Đế Hào Tư có quan hệ hợp tác mật thiết, nhiều năm như vậy vẫn luôn hợp tác tốt nhất trên thương trường, tương giao nhiều năm, mà lần này ông Âu Tấn Hanh tới thành phố C chính là vì đàm phán kế hoạch tiến quân thành phố kế tiếp với anh.



Cho nên, anh phải đi.



Lương Chân Chân nghe được rất rõ ràng cuộc đối thoại của hai người, biết được ác ma sẽ phải lập tức rời đi, trong lòng tràn đầy vui mừng, vui vẻ, sướng vãi!



Nhưng, cô nhớ rằng mình mới vừa được dạy dỗ, vui buồn không thể hiện ra mặt, trước khi ác ma còn chưa rời đi, cô vẫn nên kìm nén thỏa đáng, để tránh anh đột nhiên nổi điên thay đổi chủ ý, như vậy là hại nhiều hơn lợi.



"Anh có chút việc phải đi, em ở nhà phải ngoan ngoãn."



Đằng Cận Tư nâng cằm của cô lên, dịu dàng ấn xuống môi cô một cái hôn, chợt đứng dậy rời đi.



"Cái đó. . . . . . Đằng Thiếu, buổi chiều tôi muốn về nhà."



Lương Chân Chân xoắn hai ngón tay ai oán nhìn anh, tối hôm nay anh trai cô lên máy bay, cô muốn đi tiễn anh ấy. Hơn nữa, mẹ Diệp đã nói rồi, buổi tối người một nhà cùng ăn bữa cơm.



Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc nàng một cái, không vui cau mày.



"Anh không thích em kêu anh là Đằng Thiếu"



Xưng hô thế này sẽ luôn khiến cho anh cảm thấy nai con đang sợ anh, cái cảm giác này thật tệ, anh gọi cô là nai con, như vậy cô cũng phải gọi anh thân mật một chút, ví dụ như : A Tư ? Không được, đây là cách mà bà nội cùng Lê Tử thường gọi anh, nai con không giống như bọn họ, vẫn là kêu một chữ được rồi.



Mắt Lương Chân Chân lần nữa trợn trắng, trong lòng tồi tệ thầm nói: vậy anh thích em gọi anh là ác ma sao?