Bà Xã Về Đây Anh Thương
Chương 16 : Đắc Kỷ Và Trụ Vương Hiện Của Đại
Ngày đăng: 08:53 19/04/20
" Tịch Mộ Thần anh là tên đáng ghét, cút đi cho em "
Cô tức giận, dùng gối trên giường mà ném chúng vào anh
Tịch Mộ Thần nhẹ nhàng tránh chúng, cũng có vài lượt anh đưa tay chụp những cái gối vứt đại lên giường
" Em lại giở chứng cái gì? "
Tịch Mộ Thần trên tay cầm khay đồ ăn cho cô, đi tới chỗ cô. Đặt khay đồ ăn lên bàn
Cô hờn dỗi: " Anh đi đi! Em không muốn nhìn thấy anh. Cũng tại anh hết, hết lần này đến lần khác đều muốn em cả...em là vợ anh không phải là công cụ cho anh muốn dùng để phát tiết khi nào thì phát tiết đâu!! "
" Ngoan, đừng giận nữa. Là anh sai, anh biết lỗi rồi! "
Tịch Mộ Thần hôn một cái lên môi cô coi như là xin lỗi cô về hành động của mình. Cô vẫn còn giận hờn anh nên không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng
" Mau ăn chút gì đi. Vận động nhiều như vậy chắc là em cũng đói rồi! "
" Không đói! "
Cô khoanh tay trước ngực, quay mặt sang chỗ khác nói
Tuy miệng thì cự tuyệt bảo không ăn nhưng xem ra cái bụng của cô có vẻ thành thật hơn, nó đã bắt đầu biểu tình rồi
Cô trong lòng thầm mắng chính cái bụng của mình. Đột nhiên ngay lúc này ngươi lại biểu tình như thế chứ? Thật là mất mặt mà, ban nãy mình còn cao ngạo không chịu ăn vậy mà bây giờ lại...
Tịch Mộ Thần khẽ cười, gọi cô là tiểu ngốc nghếch quả thật không sai mà
" Xem ra cái bụng của em vẫn là thành thật hơn em nhiều "
Cô hừ lạnh không trả lời anh
" Ngoan, đừng giận dỗi nữa. Đói rồi thì ăn đi, nhịn đói sẽ không tốt đâu "
Cô cắn môi, nghĩ một chút lại chịu buông bỏ " mối thù " với anh. Xoay người lại bắt đầu dùng điểm tâm. Làm gì thì làm, trước tiên vẫn là nên lắp đầy đồ ăn trước đã, nhịn đói quả thật rất không tốt
Tịch Mộ Thần trong lòng đầy bật cười. Vợ ơi là vợ, em thật đáng yêu. Vẫn là dáng vẻ ngốc nghếch ấy lại khiến anh yêu như vậy
Cô còn chưa kịp gấp đồ ăn bỏ vào miệng thì ngay lập tức bị anh cướp mất
Cô bất mãn nói: " Của em mà! "
" Anh đút em ăn...nào, há miệng, a ~ nào! "
Cô không chần chừ, vì bụng đã rất đói rồi nên cô cũng không để ý đến việc tự mình ăn hay là có anh đút hay không. Ngoan ngoãn mở miệng ăn
" Ưm thật ngon! "
Thấy anh cười như thế cô khó hiểu, lại cảm thấy tức giận. Có phải là anh xem thường cô nói hay không? Vả lại chuyện cô kể tức cười đến như thế ư?
" Anh cười gì chứ. Em nói sai chỗ nào sao? "
" Tiểu ngốc nghếch của anh, anh phải nói rằng trí tưởng tượng của em thật sự rất phong phú "
Cái gì mà anh là Trụ Vương còn cô là Đắc Kỷ? Trụ Vương mất nước đều do say mê Đắc Kỷ, còn anh mất tập đoàn lại do say mê cô?...hahah người ngoài nghe vào lại cảm thấy tức cười huống chi là anh? Tiểu ngốc nghếch em thật sự rất ngốc đó
Anh véo nhẹ mũi cô
" Em đó, lại lấy đâu ra cái trí tưởng tượng đó vậy huh? "
Cô nhỏ giọng nói: " Thì em nói có sai đâu! "
Tịch Mộ Thần khẽ cười: " Em thật sự rất ngốc đó, đây là hiện đại không giống như ngày xưa nữa rồi. Hơn thế nữa, Trụ Vương có đẹp trai như anh, có tài giỏi như anh hay không? Ông ta chỉ được cái là giàu có và ham mê nữ sắc, bỏ bê xả tắt nên mới dẫn đến việc bị mất nước mà thôi "
Cô gật đầu, anh nói cũng đúng. Trụ Vương quả thật không có đẹp trai lại không có tài giỏi như Mộ Thần
" A vậy anh là Trụ Vương của hiện đại rồi! "
Ôi trời, cô ngốc này thật là biết cách suy nghĩ. Anh cũng phải phục cô thật rồi, Tịch Mộ Thần cười khổ
" Cứ cho là như vậy đi "
Cô mỉm cười: " Vậy em cũng là Đắc Kỷ hiện đại rồi! "
" Nói em là Đắc Kỷ cũng thật không giống "
" Không giống? Không giống chỗ nào chứ. Em xinh đẹp cũng dành được tình yêu của anh kia mà "
Tịch Mộ Thần cười nói trêu chọc, đưa ngón tay chấm nhẹ lên chóp mũi của cô:
" Không giống chính là Tô Đắc Kỷ không có phần ngốc nghếch giống em "
Cô phụng phịu, lại bảo cô ngốc. Cô cũng đâu có ngốc mấy đâu? Cô chỉ là mang dáng vẻ ngây ngô như trẻ con thôi mà
" Nhưng em cũng nói đúng một phần, đó chính là làm anh yêu em đến mê muội. Anh nghĩ rằng chúng ta chính là chuyển thế kiếp sau của Đắc Kỷ và Trụ Vương rồi "
Cô bật cười
" Haha anh thật ngốc, em chỉ nói đùa mà thôi vậy mà anh cũng tin nữa. Nói như anh vậy tức là chúng ta là Đắc Kỷ và Trụ Vương hiện đại rồi! "
Tịch Mộ Thần khẽ cười, anh tiến gần lại chỗ cô. Chóp mũi của anh chạm vào chóp mũi của cô, khẽ cọ vào
" Phải, chúng ta chính là Đắc Kỷ và Trụ Vương của hiện đại...hồ ly nhỏ của anh! "