Bà Xã Về Đây Anh Thương
Chương 2 : Ngôi Nhà Kinh Dị
Ngày đăng: 08:52 19/04/20
Tịch Mộ Thần nhắm vào mục tiêu mình chọn... Bụp, bụp, bụp...
Những tiếng nổ của bong bóng cứ nối tiếp nhau nổ như thế nhiều lần. Anh đã nhắm bắn vào hai mươi quả bóng, kết quả hai mươi quả này đều bị nổ hết
Vị ông chủ xem những quả bóng bị nổ kia kết luận ra bị bể hai mươi quả. Ông cười gật đầu
" Chúc mừng hai người, cậu đã nhận được món quà đặc biệt "
Anh không có hứng thú, đặt cây súng trên bàn hướng mắt đến con thỏ bông kia: " Quà đặc biệt thì không cần nhưng tôi cần là con thỏ bông kia "
" Được! "
Theo như lời anh mong muốn, vị ông chủ nhanh chóng lấy con thỏ bông trên kệ đang được trưng bày xuống kia mà đưa cho anh
" Chúc hai người có một ngày tốt lành "
Anh nhàn nhạt chẳng để tâm đến ông ta, cầm con thỏ bông đến đưa cho cô
" Hài lòng? "
Cô vui vẻ gật đầu, tay ôm chầm con thỏ bông vào người: " Ưm, rất hài lòng. Nó dễ thương lắm, ông xã ~ cảm ơn anh "
" Thích là tốt. Đi thôi! "
Thấy cô vui như thế kia anh cũng cảm thấy trong lòng tốt hẵng lên. Cô khoác tay anh cùng anh đi chơi tiếp
Cô đã cùng anh chơi không ít trò, cũng rất là vui a. Thấy cô mệt nên anh cùng cô đến ghế đá gần đó ngồi nghỉ
" Có khát nước hay cảm thấy đói bụng không? Anh đi mua chút gì đó cho em "
Cô lắc đầu, bỗng dưng nhìn thấy gần đó có bán kẹo bông. Là cái kẹo mềm mềm đủ màu sắc kia, cô cảm thấy thích thú muốn ăn chúng nên đòi anh mua cho
" Ông xã, muốn ăn kẹo bông "
Anh hướng mắt đến chỗ tay cô chỉ phía trước. Liền nhíu mày
" Không cho ăn! "
Nghe anh nói cô có chút nuối tiếc lại không bằng lòng hỏi: " Tại sao? "
" Nó không tốt, lại không sạch sẽ. Dính dính rất dơ! "
" Sao không tốt chứ, em thấy nó ngon mà hơn nữa sao anh biết nó không sạch sẽ? Nó cũng đâu có dính như anh nói đâu "
" Anh bảo không cho ăn là không cho ăn "
" Anh thật khó tính. Anh hai trước kia cũng chiều em mua cho em ăn kia mà "
Tịch Mộ Thần đi cùng cô. Những nơi họ đi ngang qua đều có những con ma, những con quái vật mang hình hài đáng sợ và kinh dị xuất hiện. Tuy có sợ nhưng có Mộ Thần bên cạnh trấn an nên cô đã không sao. Cô cảm nhận bọn họ sắp đến gần lối ra rồi, đang đi bỗng dưng có một con nhện to lớn rơi xuống làm cô giật mình, cố kìm nén lại không hét lên. Sợ hãi nhắm chặt mắt lại, nắm chặt lấy tay anh không buông
" Mộ Thần…? "
Cô cảm thấy kỳ lạ, vì sao tay của Mộ Thần lại không còn ấm áp như ban nãy nữa? Sao tay của anh ấy lại lạnh như vậy. Cô lo lắng, quyết định ngẩn mặt lên nhìn anh hỏi:
" Ông xã, sao tay anh.... Aaaa! "
Cô sợ hãi khi đập vào mắt mình không phải anh mà chính là một tên hề đáng sợ, cô đang nắm chặt lấy bàn tay hắn không buông. Nhìn gương mặt tràn đầy máu me trông rất đáng sợ và kinh dị, cô sợ hãi buông tay hắn ra lùi về phía sau định bỏ chạy thì chợt đụng trúng cái gì đó, nói đúng hơn là người
" Mộ...Mộ Thần, là anh sao? "
Cô sợ hãi, từ từ quay đầu lại phía sau thì thấy một tên xác sống. Miệng của hắn dính đầy máu, trên tay cầm một trái tim đỏ thấm máu và ruột. Hai chân của cô sợ đến bủn rủn, miệng nói lắp bắp gọi tên anh
" Mộ Thần... Anh đâu rồi... "
Tên xác sống tiến về phía chỗ cô, cô càng sợ hãi hơn lùi về phía
" Đừng...đừng qua đây "
Tên hề quái dị và tên xác sống đáng sợ cứ tiến về phía cô. Cô sợ hãi bật khóc, ôm chặt lấy con thỏ bông vào người
" Đừng qua đây mà...hic hic... ông xã anh đâu rồi... "
Tịch Mộ Thần đứng một bên nhìn cô khóc đến đáng thương. Anh vốn dĩ chỉ muốn hù cô một chút mà thôi, vừa nãy vào đây nhìn thấy cô sợ như thế lại ôm chặt lấy anh để cho bớt sợ đi một chút nên tỏ ra có chút hứng thú, không biết khi mình không có ở đây cô ấy sẽ sợ ra sao?...thật không ngờ mình không có bên cạnh, cô ấy sẽ sợ đến phát khóc?
" Huhu đừng đến đây mà....đừng lại đây...em không chơi nữa, không chơi nữa đâu huhu ".
Hai bờ vai run lẩy bẩy lên vì sợ hãi, cô ôm chặt con thỏ bông vào lòng. Vì sợ hãi nên cô rất nhạy cảm, chỉ cần một cái chạm nhẹ sẽ càng khiến cô kinh hãi hơn
Tịch Mộ Thần chỉ vừa chạm một ngón tay vào người cô, cô đã co người bật khóc nhiều hơn
" Huhu đừng chạm vào tôi...đừng chạm vào tôi mà... ".
Nhìn cô sợ hãi như thế, trái tim anh bỗng thắt lại
Có lẽ anh thật sự đùa quá trớn rồi.
Tịch Mộ Thần vươn tay ôm cô vào lòng, khi cô ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc xông vào khoang mũi mình, cô nức nở ôm chặt lấy anh
" Mộ Thần...Mộ Thần...chúng ta ra ngoài đi...huhu em sợ....em sợ ".
Tịch Mộ Thần vỗ về cô, cất giọng dịu dàng trấn an
" Ngoan, đừng khóc. Không chơi nữa chúng ta ra ngoài ".
Vừa nói xong, Tịch Mộ Thần bế cô lên và đưa cô ra khỏi đây. Xác sống và tên hề nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang diễn ra