Bà Xã Về Đây Anh Thương
Chương 41 : Quá Khứ Gia Đình [1]
Ngày đăng: 08:53 19/04/20
Sáng hôm sau thức dậy cả cơ thể cô truyền đến một trận đau nhức, chúng mệt rã rời ra
Trận hoan ái của đêm hôm qua tại phòng tập thể hình đã khiến cô mệt lên mệt xuống với anh. Anh tham lam muốn cô hết lần này đến lần khác, cô đã từ chối nhiều lần nhưng cũng nhanh chóng bị anh gạt bỏ và đưa ra cái lí do " Sinh Bé Con "...và thế là cô cũng đành chịu đựng nằm bên dưới anh mặc anh chà đạp
Càng nhớ lại càng tức, Tịch Mộ Thần tên đại biến thái!! Tên lưu manh nhà anh. Suốt ngày chỉ biết phát tiết và phát tiết...phải chăng anh đã đến kỳ động dục rồi?
Cô ngồi trên giường. Một thân ảnh nhỏ bé ngồi một mình trên chiếc giường to lớn, cơ thể xinh đẹp được bọc lại bởi chiếc chăn
Đôi vai trắng mịn màng để lộ ra, quai xương xanh quyến rũ cũng không che đậy
Cô đứng dậy, quấn thân người lại bằng chiếc mền lớn. Nó dư cả khúc khi cô quấn nó trên người
Bước chân xuống giường. Cô chật vật đi đến phía chiếc gương, toàn thân cô đau như muốn rả rời vậy nhất là phía bên dưới rất đau rát
Cô nhìn thân ảnh được phản chiếu lại trong gương. Cơ thể cô không một chỗ nào là không có dấu hôn của anh để lại cả, không đỏ hồng thì cũng tím xanh. Chúng chồng chất lên nhau. Chỉ có chiếc cổ và quai xương xanh là chỉ để lại một dấu hôn nhỏ, nhưng nó đang mờ nhạt dần
" Sao lại xuống giường rồi? "
Cô đã không để ý anh đã bước vào đây từ khi nào. Đến khi phát hiện ra được thì anh cũng đã vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, anh đặt cằm của mình đặt lên vai cô
" Chào buổi sáng! "
Cô khẽ mỉm cười nhìn anh từ trong gương
" Chào buổi sáng! "
" Còn đau không? "
" Đau! Rất đau là đằng khác! "
Cô oán trách anh, xoay người lại vẻ mặt như đang hờn dỗi nhìn thẳng vào anh
Hành động này của cô cứ như một đứa trẻ đang làm nũng anh vào buổi sáng vậy. Điều này khiến anh không nhịn được liền phì cười, anh đặt nụ hôn lên trán cô...thật đáng yêu, cô cứ như thế thì anh sợ mình sẽ không kìm chế được bản thân mà đè cô ra ăn một lần nữa
" Ngoan đừng dỗi! "
Cứ như một lời hứa giữa anh và cô. Anh trai đã hứa, sẽ mãi ở bên cạnh cô và bảo vệ cô suốt đời. Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh ấy vẫn sẽ không bỏ cô
Năm lên mười một tuổi. Cô đã nghịch đồ của ca ca và vô tình làm vỡ món đồ được gọi là Thần Hộ Mệnh, nó luôn mang đến may mắn cho anh và bảo vệ anh khỏi những thứ không lành. Đây là món đồ mà cha mẹ khi đi chùa đã mua về cho anh
Lúc ấy cha mẹ đã rất giận dữ khi biết cô làm vỡ nó. Họ nghĩ cô là sao chổi nên đụng vào cái gì cũng hư cái đó, bây giờ làm vỡ Thần Hộ Mệnh của anh trai thì họ lo sợ sẽ có điều không lành xảy đến cho anh ấy nên tức giận đánh mắng cô
" Con xin lỗi...hức...là lỗi của con...hức...xin cha mẹ đừng đánh con nữa...! "
Cô quỳ gối dưới sàn nhà lạnh lẽo của gió mùa đông. Không ngừng khóc lóc vang xin họ. Nhưng họ nào để lọt tai những lời này của cô?
Đánh mắng cô cho đến lúc cả người cô mình đầy những vết thương chồng chất lên nhau. Cô đau đớn lại khóc than hết nước mắt, đau hết cả cổ họng nhưng họ vẫn là tiếp tục đánh cô
Cô ngồi co ro lại một góc, thân hình nhỏ bé không ngừng run rẩy vì sợ hãi tột độ
" Đừng...đừng đánh con...con sai rồi...con sai rồi! "
Đến khi Tiêu Cảnh Thiên từ bên ngoài đi vào. Nghe thấy tiếng của cô, anh lập tức chạy vào nhà lại thấy những cảnh tượng trước mắt
Em gái bé bỏng lại bị cha mẹ đánh không nương tay khiến trên người chồng chất là bao vết thương
" Thiên, con về rồi à? Có mệt không con "
Bỏ mặc lời hỏi thăm của bà Tiêu, anh bước nhanh ôm lấy cô vào lòng. Thân hình nhỏ bé run rẩy không ngừng vì sợ hãi, nép mình vào lòng ngực anh trai nức nở từng tiếng khiến anh đau lòng
" Ngoan. Có anh ở đây rồi, không ai đánh em nữa... "
Bà Tiêu có vẻ không hài lòng khi thấy con trai đang ôm cô như thế
" Thiên! Nó làm vỡ Thần Hộ Mệnh của con, điều này là điều không lành. Con nên buông nó ra! "
Trước kia, khi cha mẹ nói gì anh cũng ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng khi chuyện có liên quan đến cô, anh thật không thể nghe lời họ nữa mà bỏ mặc em gái mình
" Cha mẹ đủ rồi đó! Đây là em gái con, cũng chính là con gái ruột của hai người. Vì cái gì lại đối xử với con bé như thế? "...