Bà Xã Về Đây Anh Thương
Chương 43 : Thuốc Gây Ảo Giác
Ngày đăng: 08:53 19/04/20
Quá khứ ùa về lại khiến cô cảm thấy đau lòng hơn. Một giọt lệ trong suốt vô thức từ khóe mắt cô chảy dài xuống gò má
Tịch Mộ Thần ngẩn mặt bỗng thấy cô đột nhiên khóc như thế. Vốn nghĩ là cô khó chịu hay đau ở chỗ nào trên cơ thể nên lo lắng
" Em sao thế? Không khỏe chỗ nào hay sao, hay là đau chỗ nào? "
Cô khẽ lắc đầu
" Vậy tại sao lại khóc? "
Cô ngẩn người một giây sau đó lại đưa tay lau nước mắt. Nước mắt cô đã rơi khi nào...vì sao cô lại không biết?
" Em không sao...chỉ là tự nhiên nhớ một số chuyện trong quá khứ nên mới như thế "
Cô khẽ cười nhìn anh, cô không muốn anh lo lắng cho cô
Anh nghe cô nói. Lại hiểu lầm, nghĩ rằng cô chính là nhớ về chuyện của cô và Doãn Thiên Phong trước kia
Lạnh nhạt nói:
" Chuyện trước kia đã qua rồi thì cho nó qua đi, em nhớ làm cái gì? "
" Em...cũng không muốn! "
" Ăn sáng! "
Anh tỏ ra vẻ khó chịu, thốt ra miệng chỉ hai chữ ngắn gọn sau đó tiếp tục dùng bữa...thật mất hứng!
Cô cũng không hiểu vì sao anh lại tức giận như thế. Rõ ràng ban đầu không phải là rất vui vẻ hay sao? Lại bắt đầu thay đổi thất thường như thời tiết nữa rồi. Cũng rất muốn hỏi lí do vì sao anh tức giận nhưng cũng lười nên thôi...
Ăn xong bữa sáng, công ty vì có chuyện gấp nên anh phải đến công ty
Trong nhà chỉ còn mỗi cô. Vì không có chuyện gì để làm, cô cũng đang nhớ đến cha mẹ nên quyết định sẽ mua vài thứ và đến viếng thăm họ
...
" Chủ tịch, Tiêu tiểu thư vừa ra ngoài. Họ nói rằng cô ấy mua vài thứ rồi đi đến khu nghĩa trang "
Khu nghĩa trang? Cô ấy là đi thăm ai ư...?
Bây giờ Tiểu Tịch ra ngoài, mà Tịch Mộ Thần lại đến công ty. Có lẽ mình nên tiến hành kế hoạch, càng để lâu cũng không phải là cách!... Tiểu Tịch, chờ anh. Chúng ta nhất định sẽ cùng nhau trở lại như ban đầu. Em đừng hận anh...
Ở khu nghĩa trang. Nơi đây hiu vắng vốn không có một bóng người
Có một người phụ nữ xinh đẹp, mang nét trẻ trung đáng yêu đang đứng trước hai ngôi mộ lớn trước mặt
Cô chỉ đi một mình, vốn không có ai đi cùng. Cô chỉ muốn đến nơi đây một mình nên không cho người Tịch gia đi theo
Trên tay cầm hai bó hoa và nén hương. Cô đặt bó hoa xuống trước ngôi mộ, cũng bắt đầu đốt nén hương cho cha mẹ của mình
Chiếc xe thể thao Reventon ngang ngược chạy nhanh trên con đường. Anh chẳng những không sợ điều này sẽ dễ dàng gây ra tai nạn mà càng tăng tốc hơn
...
Doãn Thiên Phong đã có sắp xếp hết tất cả. Ngay bây giờ chắc chắn Tịch Mộ Thần đã bị mắc câu và hắn hiện đang nhanh chóng đến đây
Nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường anh bỗng chốc không nỡ làm điều này. Hành động này của anh chính là ích kỷ, vì muốn có được cô trở lại mà không màng đến thủ đoạn. Hạ lưu đi phá hoại hạnh phúc của cô
Nhưng nếu như đã đi bước đường này rồi thì vốn không thể quay đầu lại được nữa... Tiểu Tịch, xin em hãy tha thứ cho những gì anh làm. Chỉ có anh mới có thể mang đến hạnh phúc cho em, Tịch Mộ Thần vốn không thể có được em
Doãn Thiên Phong bắt đầu leo lên giường. Anh bắt đầu áp môi mình lên môi cô
Hương vị ngọt ngào này đã làm anh nhớ điên cuồng suốt ba năm nay. Anh yêu cô, yêu tất cả những thứ trên người cô
Người con gái này vốn dĩ là thuộc về anh, là của anh chứ không phải là của Tịch Mộ Thần!
Anh khẽ gọi tên cô, tên người con gái anh yêu
" Tiểu Tịch "
Thuốc anh bỏ vào ly nước cô chính là thuốc gây ảo giác. Nhưng liều thuốc này không quá mạnh, sẽ gây ảnh hưởng không cao
Viên thuốc gây ảo giác đã thành công phát huy tác dụng của nó. Người trước mặt cô vốn là Doãn Thiên Phong nhưng cô lại lầm lẫn đó chính là chồng cô, Tịch Mộ Thần
" Mộ Thần? "
Doãn Thiên Phong chợt khựng lại một chút. Thì ra trong ảo giác, cô đã nhầm lẫn anh là hắn? Cô vẫn luôn nghĩ đến Tịch Mộ Thần. Lẽ nào lúc cùng anh lên giường, cô sẽ chấp thuận vì nghĩ anh là Tịch Mộ Thần ư?
" Ông xã anh về từ khi nào thế? Em...em chóng mặt quá! "
" Anh mới về thôi...Tiểu Tịch ngoan, nằm một lát sẽ ổn thôi! "
Anh cũng không làm gì ngoài việc nhận mình chính là Tịch Mộ Thần để cô tin. Khẽ hôn lên trán cô một nụ hôn
Mộ Thần cũng rất hay hôn lên trán cô tỏ ý cưng chiều. Cô rất thích điều này
" Mộ Thần...em yêu anh, yêu anh rất nhiều! "
Doãn Thiên Phong nắm chặt lòng bàn tay. Anh có thể biết rằng cô có lẽ thật sự đã quên đi anh và cô cũng rất yêu Tịch Mộ Thần
Tại sao vậy? Vì cái gì chứ?
Cô có biết rằng mỗi câu cô nói ra như thế lại làm anh rất đau lòng hay không?...yêu? Chỉ có anh mới thật sự là yêu cô hơn Tịch Mộ Thần gấp trăm ngàn lần. Cũng chỉ có mình anh mới có thể cho cô hạnh phúc cô cần hơn là hắn
" Tiểu Tịch. Anh không phải là Tịch Mộ Thần, anh là Doãn Thiên Phong là Thiên Phong của em "
Hai từ " Ông xã " khi từ trong miệng cô thốt ra. Anh rất muốn cô dùng từ này để gọi anh như thế chứ không phải là gọi Tịch Mộ Thần