Bà Xã Về Đây Anh Thương
Chương 57 : Hãy Buông Tay Đi
Ngày đăng: 08:54 19/04/20
Trái tim cô rất đau. Cô thật sự không có phản bội anh, vì sao anh lại không tin tưởng cô? Vì sao anh lại làm tổn thương cô như thế?
Vì muốn cô tổn thương mà anh lại ở cạnh người phụ nữ khác. Vì muốn cô nhìn thấy anh cùng người khác thân mật mà anh đã cố ý để báo chí chụp được tất cả
Vì sao vậy? Tại sao lại làm thế với cô... Cô, thật sự yêu anh. Yêu anh rất nhiều
Cô cố gắng kìm nén lại cảm xúc, kìm nén những giọt nước mắt đang cố muốn rơi xuống
Phía trước, có một người đàn ông thân mặc vest. Anh ta bước từ trong chiếc xe BMW ra ngoài và chậm rãi tiến tới cô
Trong khi cô đang suy nghĩ về anh thì bỗng có một giọng nói quen thuộc cất lên:
" Tiểu Tịch "
Bước chân dừng lại, cô ngẩn mặt lên nhìn
Đôi vai khẽ run, cô nhìn thấy phía trước mắt có một tầng hơi nước. Cô vô thức để túi đồ ăn ra phía sau lưng, giọng nói có chút nhòe đi nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười:
" Ca... ca ca! "
Tiêu Cảnh Thiên tay cầm cái gì đó. Anh bước đến chỗ cô, lấy chiếc áo khoác trên tay cầm và khoác nó vào cho cô
Khuôn mặt anh tuy không thay đổi một cảm xúc nhưng cô có thể nhận thấy rằng anh ấy đang quan tâm cô
" Em bị ngốc sao? Bây giờ là mùa đông. Ra ngoài chỉ mặc mỗi cái áo khoác bình thường như thế. Em không bệnh, anh sẽ nể em đấy! ". Ngừng một chút, anh nói tiếp:
" Tiểu Tịch...về nhà thôi, em ở bên ngoài như thế đã đủ lâu rồi! "
Câu nói của anh vừa dứt xong, nước mắt không kìm được đã chảy dài trên gò má cô
Tiêu Cảnh Thiên dang tay ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn truyền theo đó là nhiệt ấm đặt lên mái tóc cô cưng chiều xoa nhẹ
" Đừng khóc! "
Câu nói của anh vẫn là không hiệu nghiệm, nó càng làm cô khóc to hơn. Anh khẽ thở dài
" Em thật là...vẫn giống như trước kia. Mai này anh thật sự không ở bên em, em sẽ sống như thế này sao? "
Cô ôm chặt lấy anh, đầu nhỏ vùi vào lòng ngực anh nức nở
Tiêu Cảnh Thiên nhếch miệng cười. Anh vỗ nhẹ vào lưng cô
" Ngoan, chúng ta về nhà thôi! "
Cô khẽ gật đầu
" Vậy à? "
Anh mệt mỏi nói, điếu thuốc trên tay bị anh dập tắt từ khi nào và vứt trong sọt rác
" Cô ra ngoài đi! "
Doãn Thiên Phong nhàn nhạt nói, nhưng Mộng Khiết có lẽ là không muốn đi. Anh ngẩn mặt, một lần nữa nhẫn nại hỏi:
" Vì sao còn chưa đi? "
"...chủ tịch, có lẽ ngài nên buông tay cô ấy! "
Doãn Thiên Phong khẽ nhíu mày nhìn cô ấy, đến ngay cả thư kí của anh bây giờ cũng muốn quản anh luôn kia à?
Mộng Khiết biết mình đã chọc giận đến anh nhưng cô ấy vẫn muốn khuyên, đây chính là lời khuyên chân thành từ cô ấy
Theo anh đã lâu rồi, lần đầu tiên Mộng Khiết nhìn thấy anh mệt mỏi, hao tâm tổn sức với người con gái như thế. Mà...cô ấy lại không yêu anh, nếu như người ấy không yêu anh. Vậy thì vì sao lại cố chấp như thế?
Anh đã cố chấp mặc cho cô ấy là người đã có gia đình nhưng vẫn quấn lấy không buông. Thậm chí là không ngần ngại phá hủy hạnh phúc của cô ấy để có thể đạt đạt mục đích, quan trọng hơn, người con gái ấy lại chính là người yêu cũ của anh vào ba năm trước...
Anh làm như thế liệu cô ấy sẽ vui? Câu trả lời chính là không! Cô ấy chẳng những đau khổ, mà anh lại vô tình làm cô ấy hận anh hơn
" Cô nói như vậy là có ý gì? "
" Tôi đang khuyên nhủ ngài...nếu ngài càng cố chấp như thế tức là càng muốn lún sâu vào chỗ sai. Càng làm vậy chẳng những ngài, ngay cả cô ấy. Hai người chẳng những không nhận lại được một kết quả tốt mà lại thêm đau khổ "
" Tôi cần cô chỉ bảo cần làm những gì hay sao? "
" Tôi không dám! ". Mộng Khiết khẽ cúi đầu nói
" Chuyện của tôi, không cần người khác phải quan tâm! Từ nay trở đi, đừng bao giờ ở trước mặt tôi nói những lời dư thừa đó nữa! "
"...thành thật xin lỗi! "
" Ra ngoài! "
Doãn Thiên Phong hắng giọng, Mộng Khiết cũng không nói gì ngoài việc ngoan ngoãn ra ngoài...
Cô đã trở về Tiêu gia gần được một tháng, ngồi trong phòng buồn chán lướt chiếc điện thoại
Cô nằm lăn lộn trên chiếc giường lớn mềm mại của mình thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ Lục Minh Hạo
" Tiểu Tịch! Không hay rồi...Tịch Mộ Thần muốn ly hôn với em! "