Bà Xã Về Đây Anh Thương

Chương 62 : Thương Lượng Không Thành

Ngày đăng: 08:54 19/04/20


Nhìn vẻ mặt biến sắc của Doãn Thiên Phong, Tịch Mộ Thần nhếch môi cười lạnh:



" Tôi nghĩ chuyện này bản thân cũng không cần giải thích thêm cho anh...vì anh là người hiểu rõ chuyện này hơn ai! "



Sự thật chắc chắn Tịch Mộ Thần đã biết tất cả!...lẽ nào là cô ta ư?



Doãn Thiên Phong nhếch mép cười, anh nói:



" Như vậy thì đã sao?...phải! Tất cả chuyện này chính là một tay tôi sắp xếp mà ra "



Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi ư?...chẳng lẽ hắn hoàn toàn không muốn che giấu bất cứ điều gì? Cứ thế mà thừa nhận như thế ư?



" Anh không xứng đáng để có được tình yêu từ Tiểu Tịch! Qua chuyện này anh đã làm tổn thương cô ấy không ít, nhưng cho dù có như thế nào đi chăng nữa cô ấy cũng đều một lòng chung thủy với anh! "



Doãn Thiên Phong nói đúng...cho dù anh có làm tổn thương cô bao nhiêu, cô cũng đều một lòng chung thủy yêu anh



Nhưng còn anh thì sao? Anh chẳng những làm tổn thương cô, anh còn cố tình công khai quan hệ với người phụ nữ khác nhằm mục đích để cô nhìn thấy những tin tức ấy



" Cô ấy từng nói rằng giữa vợ chồng luôn quan trọng nhất đó là sự tin tưởng...nhưng có vẻ như sau chuyện này anh đã thật sự không tin tưởng cô ấy một chút nào. Tôi thật không hiểu tại sao cô ấy lại có thể dành tình cảm cho một người như anh! "



" Bởi vì chúng tôi yêu nhau! "



" Yêu nhau? Hah!...tôi đã quen biết cô ấy trước anh, tôi đều không thua kém anh bất kỳ điều gì, vì sao cô ấy vẫn không chịu chọn tôi mà lại là anh? "



" Đúng là anh đã quen biết cô ấy trước tôi và cùng cô ấy yêu nhau tận ba năm...nhưng anh đã mắc phải một sai lầm và sai lầm đó khiến anh đánh mất cô ấy một lần và mãi mãi "



Đúng! Doãn Thiên Phong thật sự làm mắc phải một sai lầm, sai lầm đó chính là phản bội cô



Chính vì sự việc đó diễn ra mà ông trời đã mang cô đến cho anh và anh chắc chắn rằng anh sẽ là người đàn ông cuối cùng của cuộc đời cô...anh sẽ chịu trách nhiệm cho hạnh phúc sau này của người anh yêu thương



" Tôi có nên cảm ơn anh vì chuyện này mà ông trời đã đem cô ấy đến cho tôi? ". Tịch Mộ Thần hất cầm khiêu khích nói



" Anh...! ". Doãn Thiên Phong khẽ nhíu mày nhìn anh tức giận không nói nên lời



" Bây giờ thì thật xin lỗi, vợ tôi cần được yên tĩnh! Làm phiền Doãn tổng trả lại không gian riêng của vợ chồng chúng tôi "



" Tịch Mộ Thần! Anh đừng có... "



Doãn Thiên Phong chưa kịp nói hết câu bỗng điện thoại gửi đến một tin nhắn đã khiến anh ta nhanh chóng trở về mà không để lại câu nói nào



Căn phòng đã trở về trạng thái yên tĩnh như trước, chỉ còn mỗi cô và anh



Tịch Mộ Thần quay trở lại giường cô, anh nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của cô lên dịu dàng xoa



" Vừa nãy có phải ồn lắm hay không? Anh xin lỗi, vừa nãy anh đang cố lấy lại không gian riêng của chúng ta! "



Vẫn không hồi đáp anh một câu



Ngón tay mảnh khảnh trên lòng bàn tay anh bỗng chốc cử động làm anh ngạc nhiên phải nhìn xuống...



" Mộ...Thần? "



Giọng nói nhẹ nhàng quen tai của người con gái anh yêu đột ngột cất lên



" Tiểu Tịch, em tỉnh lại rồi! "



Dưới đáy mắt của Tịch Mộ Thần không thể che giấu được sự vui mừng khi thấy cô đã tỉnh dậy sau cơn hôn mê một tháng qua



" Tiểu Tịch ngoan, anh đi gọi bác sĩ đến! "...



" Cô ấy sao rồi? "



Nhìn thấy bác sĩ vừa khám xong cho cô, anh đã không nhịn được nên lập tức hỏi




" Em có đói không? Muốn ăn gì anh đi mua "



Cô khoang tay trước ngực hất mặt sang chỗ khác



Huh? Giận rồi sao?



" Bà xã..."



" Em không muốn nói chuyện với anh! "



" Sao lại giận? "



" Anh không thương em! "



" Ngoan, chỉ là một tuần, nó sẽ trôi qua rất nhanh! "



" Không muốn! "



" Chẳng phải ban đầu chúng ta đã thỏa thuận sẽ ở đây vài hôm? "



" Em đổi ý rồi! "



" Vậy có còn bánh ngọt! "



" Để như cũ...em sẽ không ở bệnh viện trừ phi cắt giảm đi bốn ngày cho em! "



" Vậy em ở bệnh viện chỉ ba ngày là về? Như thế thì không được! "



" Ba ngày! "



" Hai ngày! Giá chót, em không lấy thì một tháng đi "



Cô tức giận quay mặt sang nhìn anh:



" Anh quá đáng! "



" Anh chỉ làm theo anh trai em! "



" Anh...đồ xấu xa! Anh không th...ah! "



" Em sao thế? "



Vì tức giận nên cô có hơi kích động một chút, đầu bỗng cảm thấy đau khiến Tịch Mộ Thần nhìn thấy càng sinh thêm lo lắng nên anh đã đi gọi bác sĩ đến



" Cô ấy thế nào? Vì sao đầu bỗng dưng bị đau như thế? "



" Tịch phu nhân không sao, Tịch tổng đừng quá lo...chỉ là ban nãy cô ấy đã hơi kích động nên đầu mới bị đau như thế, tinh thần ổn định lại thì cơn đau sẽ không còn! "



Tiêu Tiểu Tịch: " Tôi biết rồi, cảm ơn! "



Vị bác sĩ gật đầu sau đó đi ra ngoài, Tịch Mộ Thần cũng bắt đầu oán trách cô vài câu:



" Em thấy chưa! Chỉ mới kích động như thế mà đã đau đầu, cứ đòi nằng nặc về nhà như thế ngộ nhỡ trên người sẽ xảy ra gì nữa thì phải làm sao? "



" Em không sao nữa rồi mà "



" Anh không cần biết! Bây giờ ở lại đây đủ một tuần cho anh, chiều thứ bảy anh đưa em về nhà "



" Nhưng... "



Cô định nói thêm nhưng bỗng thấy ánh mắt kia thật đáng sợ của anh đang nhìn chăm chăm cô nên thôi không dám nói ra