Bà Xã Về Đây Anh Thương
Chương 89 : Giải Cứu Thất Bại
Ngày đăng: 08:54 19/04/20
" Là ai? "
Cánh cửa chậm rãi mở ra xuất hiện một dáng người đàn ông
Nhìn thấy cô, anh cung kính:
" Chị dâu! Tôi là Minh Triết ở đội C được cử đến thành phố F để tìm chị...lão đại đang chờ chị "
Mộ Thần?
May quá, thật may quá! Cuối cùng thì anh ấy cũng đã đến cứu cô và con rồi
...
" Minh Triết...vì sao chỉ có một mình cậu đến đây và làm sao cậu lại biết tôi ở nơi đây mà đến? "
" Tôi và em trai tách đội đến nơi cách thành phố tìm chị thử và vô tình tìm thấy nơi này! "
" Vậy còn Mộ Thần thì sao? Anh ấy có biết hay là không? "
" Chị yên tâm, Minh Vũ đã trở về trước và cũng thông báo đến cho lão đại cùng với mọi người. Sẽ không lâu nữa bọn họ sẽ đến nơi đây! "
Nếu như thế thì thật là tốt quá!
" Chị dâu, bây giờ đã khuya nên sự đề phòng của bọn chúng sẽ thấp đi. Chị đi theo sau tôi và vạn nhất im lặng! "
" Được! ". Chỉ cần ra khỏi nơi này thì bảo cô làm gì cũng có thể!
Minh Triết rất cẩn thận đã đưa cô ra khỏi nơi này nhanh chóng hết sức có thể
Nhưng có điều...cô cảm thấy hơi lạ vì tại sao người của Doãn Thiên Phong lại có vẻ lơ là canh chừng cô như thế?
Lẽ nào cứ như lời của Minh Triết nói rằng ban đêm sự đề phòng của họ sẽ giảm đi thật ư?
Hay anh ta nghĩ rằng với tình trạng đang mang thai hiện giờ của cô thì có dùng cách nào cô cũng đều không thể trốn thoát cũng như phản kháng lại và cũng nghĩ rằng Mộ Thần thật sự sẽ không tìm đến nơi này nên mới đề phòng không nghiêm như thế...?
Nhưng mà có lẽ Minh Triết dường như đã thăm dò nơi này rồi nên anh ta biết đường đưa cô ra khỏi nơi này không có chút khó khăn nào như thế...
Sau khi ra khỏi căn nh, Minh Triết đã đưa cô chạy vào khu rừng ẩn nấp cũng như nhằm đưa cô an toàn ra khỏi nơi đây
Vì đây là khu rừng cũng là đang trong tình trạng ban đêm nên vạn nhất phải cận thận với thú dữ!
Minh Triết đưa cô đi kè kè bên mình. Cảm thấy rời đi dường như cũng khá xa nơi đó nên anh mới buông lỏng được một chút, anh nói:
" Chị dâu! Chị có muốn ngồi nghỉ mệt một lát rồi chúng ta mới đi tiếp? "
Dù dì cũng là phụ nữ đang mang thai! Vẫn nên chú ý sức khỏe của cô và đứa bé trong bụng là quan trọng nhất
" Tôi không sao...! ". Ngừng một chút cô nói tiếp: " Cậu có điện thoại hay không? "
Minh Triết dường như biết cô muốn gọi điện cho anh nên cũng hiểu ý
" Trong rừng không thể gọi điện nhưng tôi có bộ đàm có thể dùng liên lạc đến được cho lão đại! "
Anh nói, lục trong người lấy ra bộ đàm đưa cho cô
" Anh nhắc lại một lần nữa! Mau bước qua đây bằng không hắn sẽ không chỉ đơn giản có thể ăn viên đạn đó vào ban nãy "
Doãn Thiên Phong hăm he càng khiến cô do dự hơn, Minh Triết:
" Thiếu phu nhân không cần nghe hắn, tôi không sao và tôi nhất định sẽ mang cô trở về an toàn! "
" Tôi... "
Cô đang định nói rằng " Tôi biết! " với Minh Triết nhưng câu nói vẫn chưa nói dứt thì một viên đạn nhanh chóng đã bay nhanh đến phía Minh Triết
Lần này viên đạn trúng ở vai khiến Minh Triết đau đớn cầm cự
" Minh Triết!... Doãn Thiên Phong anh đủ rồi, mau dừng tay lại! "
Doãn Thiên Phong lẳng lặng đứng nhìn, bỗng một thuộc hạ từ trong số người đi theo cùng Doãn Thiên Phong bước lên
Trên tay anh ta cầm lấy một thanh kiếm. Đoán chừng anh ta sẽ dùng nó đối phó với Minh Triết
" Tiểu Tịch, mau lại đây! "
Doãn Thiên Phong một lần nữa lệnh cho cô nhưng cô vẫn chần chừ và một mực ở cạnh Minh Triết
" Nếu như em không tự mình đến đây vậy thì hắn sẽ chết trước mặt em...em chắc là sẽ không muốn có thêm một sinh mạng ra đi cùng đứa nhỏ đâu nhỉ? "
Cô cắn chặt đôi môi: Chết tiệt...Doãn Thiên Phong thật không ngờ anh lại bỉ ổi đến như thế!
Do dự nhìn Minh Triết, miệng vết thương trên người Minh Triết vẫn không ngừng rỉ máu. E rằng nếu không băng bó sẽ chết vì mất máu!
Không! Cô không muốn người khác phải liên lụy vì mình!
Thuộc hạ cầm thanh kiếm, mũi kiếm sắc nhọn chỉ thẳng vào người Minh Triết. Cô nhanh chóng tiến đến che chắn cho Minh Triết
" Tôi đi nhưng anh cũng phải giữ lời là không được giết anh ta! "
" Được! ". Doãn Thiên Phong nhếch môi cười nói
Thêm hai thuộc hạ từ phía sau Doãn Thiên Phong tiến lên và đưa cô quay trở về
Minh Triết trong lòng hận không thể bảo vệ tốt cho chủ nhân. Lại một lần nữa khiến cho cô ấy quay trở về nơi đó
Anh rất muốn đứng lên chiến đấu cứu cô ra nhưng khả năng chiến đấu đã yếu đi do vết thương để lại, máu từ miệng vết thương cũng không ngừng chảy ra. Chiến đấu với tình trạng này chỉ là kẻ không muốn sống nữa!
Chị dâu, lão đại...thật xin lỗi!
Doãn Thiên Phong nhìn dáng vẻ khuất phục của cô lại vô cùng hài lòng:
" Sớm ngoan ngoãn thì hắn sẽ không bị thương! "
" Anh là đồ khốn! "
Mặc cho cô mắng thế nào Doãn Thiên Phong vẫn cứ bình thản không hề tức giận nhưng trái lại với anh thì Mộng Khiết tức giận vô cùng
Đáng ghét! Vậy mà cô ta lại dám mắng Thiên Phong như thế...? Hừ! Cứ đợi đi, cô và cả đứa nhỏ trong bụng kia sẽ không có ai có thể sống sót được nữa đâu!