Bạc Kiếp (Gả Cho Anh)

Chương 20 :

Ngày đăng: 08:42 19/04/20


Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy mặt trời đã lên cao quá nửa, uể oải vung tay toàn thân lại truyền đến vài cái đau nhức. Lếch thân xác có chút mệt mỏi xuống giường, cô vào phòng vệ sinh tắm táp một chút. Hôm nay không có lịch ghi hình cho nên cô không cần đến Đài Truyền hình làm gì.



Lúc tắm xong bước ra đã thấy Tông Dân ngồi ngay ngắn ăn mặc chỉnh tề nhìn cô. Thấy cô bước ra với bộ quần áo khi tối, anh cong môi mở tủ lấy cho cô một cái váy sau đó nhét vào trong tay cô.



- Mặc cái này đi, lát nữa anh đưa em về nhà lấy quần áo.



Cô có chút đỏ mặt, hỏi:



- Sao phải về nhà lấy đồ?



- Em ở đây với anh.



Minh lại ung dung trêu chọc anh:



- Em đâu cần ở đây đâu, em ở một mình cũng được mà.



Tông Dân bật cười, bao nhiêu cảm xúc hạnh phúc đều trưng hết lên mặt:



- Được, vậy em cứ ở nhà, anh dọn đến ở cùng em là được chứ gì.



Minh véo vào tay anh một cái rõ đau, cô ôm bộ váy đi lại vào trong phòng tắm.



_______...______



Sau hôm đó thì Minh dọn về ở cùng anh, Tông Dân cũng có ý khi nào bà Chi đi du lịch về anh sẽ thông báo việc của anh và cô, cũng sẵn tiện giải thích tất cả mọi chuyện. Đối với chuyện này, Minh không có ý kiến, cô thật sự cũng không muốn sẽ giấu giếm bà mãi nhưng mà nói ra sự thật với bà thì cô lại không muốn chút nào.



Đêm đến cô và anh ngồi ở ban công phòng khách ngắm trời về đêm, trên tay cô là ly cà phê sữa nóng, anh lại uống cà phê đen. Cô ngước mắt lên nhìn anh, có chút ưu tư hỏi:



- Anh...nếu mẹ không đồng ý thì sao, em có chút nào lo.



Tông Dân uống một ngụm cà phê đắng, anh buông tách cà phê xuống, kéo ghế anh lại sát ghế cô.



- Mẹ sẽ đồng ý, em yên tâm đi.



Cô nhướng mắt nhìn anh, khoảng cách hai người rất gần, cô gần như nhìn được da thịt anh rõ ràng nhất. Da trắng môi hồng ngũ quan tinh xảo, đúng là người đẹp như tranh, nam thần của mấy thiếu nữ. Trong lòng cô bỗng dưng có chút tò mò về Phương Minh em gái anh.



- Dân, Phương Minh vì sao lại mất?



Tông Dân không nghĩ cô sẽ hỏi anh vấn đề này, chuyện của em gái anh đã qua nhiều năm rồi.. anh thật sự không muốn nhắc đến. Nhưng khi nhìn gương mặt tò mò đáng yêu của cô, anh lại không chống cự được. Nhẹ thở ra, trước sau gì cô cũng cần được biết, biết bây giờ cũng không gọi là quá sớm đâu.



Anh nhìn cô, vuốt ve tóc cô, giọng anh nhỏ nhẹ:



- Con bé trước kia cũng hay thường ngồi cùng anh thế này, thực sự con bé ngoan lắm. Nếu nó không bị giết chắc bây giờ đang tung tăng bên Nhật rồi.



Cô cả kinh, là bị giết thật sao???



Thấy cô sợ hãi, anh vội vỗ lưng xoa dịu, giọng nói cũng u buồn hơn hẳn:



- Chuyện cũng qua rồi, anh cũng không có ý định nói với em vì lo là em sẽ sợ. Nhưng mà hình như em cũng sợ rồi đấy, Minh cũng biết sợ à?



Cô cố trưng một nụ cười tươi tắn nhất có thể với anh.



- Em vẫn biết sợ mà... anh...em xin lỗi là em không biết...



- Có gì đâu xin lỗi, đó là sự thật mà. Thời gian đầu nếu ai nhắc đến em gái anh, anh đều không vui lại còn nổi cáu nhưng sự thật vẫn là sự thật, có đánh người ta thì con bé cũng không sống lại được. Âu chắc cũng do cái duyên con bé ngắn ngủi, không cản lại được.



Minh nhìn ra được sự tang thương trong lời nói của anh, cô nắm lấy tay siết thật chặt:



- Em ở đây, anh đừng buồn nữa, nếu anh buồn em ấy cũng sẽ buồn theo đấy.



Tông Dân véo vào mũi cô, anh cười nhẹ:



- Anh không sao, đối với anh thì trước sau gì thằng khốn đó cũng phải đi theo bồi cho con bé, có gì mà buồn chứ.



- Anh nói ai? Hắn ta là ai?



Anh ngước mắt lên nhìn về khoảng không phía trước, khịt khịt mũi, giọng anh nhạt nhẽo lạnh tanh:



- Người quen em cũng biết đấy, là lão Lâm.


Lão Lâm lần này mới cả kinh, lão chưa từng để Tông Dân vào trong mắt nhưng mà những lời anh nói khi nãy làm lão đủ thông minh để nhận ra...lão đã bị anh thao túng mấy năm vừa qua mà lão không hề hay biết.



Mẹ nó, trong lòng lão vừa run rẩy vừa lo sợ, chưa bao giờ cảm giác sợ hãi lại vây lấy lão mạnh mẽ như bây giờ. Lão không muốn chết, không muốn bị mất đi quyền lực, không muốn phải ở tù....



Cổ họng lão nghẹn đắng, lão hối hận vì ra tay với Minh, lão thật sự hối hận.



Tông Dân sau khi cảm nhận được Minh đang rất khó chịu, anh mới nhanh chóng đứng dậy rời đi. Trên trán cô máu vẫn rỉ, mùi máu tanh xộc lên nồng nặc.



Ôm lấy cô chạy như bay ra ngoài, anh lạnh lùng nói:



- Không cần đánh nữa, rút.



Trợ lý Kiệt cùng anh em gật đầu, sau đó nhanh chóng đi theo sau anh.



Ngay khi đoàn người Tông Dân vừa rời khỏi thì lão Hưng cũng vừa hay chạy vào. Phòng kế bên mấy lão già sợ đến xanh mặt, còn lão Lâm lại bần thần ngồi ngây ngốc trên nền gỗ lạnh lẽo. Lão Hưng đi đến dìu bạn mình dậy, giọng lão ồm ồm vì sợ:



- Anh Lâm, Tông Dân không phải người đơn giản tôi đã từng cảnh cáo anh rồi, tại sao anh không nghe tôi?



Lão Lâm thần trí mơ hồ, trên mặt lão đầy máu tươi. Lão có chút run rẩy, nói:



- Con điếm đó là con nhỏ từng mang thai con của thằng Long nhà ông..... ông biết đúng không?



Lão Hưng giật bắn người, lão thật sự cảm thấy chấn động, lão chưa từng biết Minh chính là bạn gái trước kia mà bà nhà ông bắt con bé phá đứa con trong bụng. Môi lão mấp máy, tay chay cũng run run:



- Không...là sự thật?



Lão Lâm sững người, lão và lão Hưng chơi với nhau mấy chục năm, lão tin tưởng vào biểu cảm của bàn mình.



- Vậy ông nói....biết con nhỏ đó là ai...không phải là con điếm từng đi theo thằng Long thì là ai?



Lão Hưng run rẩy thật sự, lão suy nghĩ nửa ngày không biết có nên nói ra hay không....



- Cái này... cái này...



Lão Lâm cơ hồ giận dữ, lão dùng chút sức lực hét lên:



- Ông Hưng... tôi với ông cùng chung một con...thuyền...



Lão Hưng đắn đo trong giây lát, lão biết nếu ông Lâm không tốt thì sự nghiệp và công danh của ông cũng sẽ không còn. Nhưng mà việc kia nếu nói ra là một tội ác mà con bé kia lại từng là cô gái đi theo thằng Long con trai ông còn bị bà Dung và con Hiền ép bỏ thai.... Lòng nhân hậu trong ông trỗi dậy...



- Lão Hưng... nếu ông giấu tôi...cả tôi cả ông đều có thể sẽ chết...



Dưới sự cảnh cáo của lão Lâm, lão Hưng không thể giấu giếm thêm được nữa. Bây giờ lão chỉ có thể cứu được lão, còn nhân hậu nhân từ gì đó... không cứu được lão nữa rồi..



Hít một hơi dài, lão nói rõ từng chữ:



- Cô gái đi theo Tông Dân...trước kia...hơn 10 năm trước ông có còn nhớ không? Cô bé gái người dân tộc có cậu là đầu bếp....



Đại não lão Lâm như tua nhanh về hơn 10 năm trước... cô bé gái người dân tộc... ánh mắt nhỏ sáng quắc... Nếu đúng như thế... lão có thể hạ Tông Dân....??!!!!



Có chút vui mừng, lão run run hỏi lại lão Hưng:



- Thật không, ông dựa vào đâu?



Lão Hưng hít một hơi dài, định thần lại nói:



- Ánh mắt con bé khi nhìn tôi....suốt đời tôi không thể quên được.



Lão Lâm vui mừng ra mặt, lão gật gù:



- Được được lắm...



- Ông muốn làm gì?



Lão Lâm cười ranh mãnh, gian ác nói:



- Phá nát cuộc đời con điếm nó, dương đông kích tây...haha..haha...



Lão Hưng thoáng rùng mình, lão dìu ông Lâm ra cửa... quyết định của lão lần này là đúng hay sai đây?!!!