Bác Sĩ Cầm Thú
Chương 24 :
Ngày đăng: 16:18 19/04/20
Na Na sắp xếp cho tiểu Viễn ngủ xong, liền vội vàng trở lại ký tác xá bệnh viện thu dọn đồ đạc.
Chỉ cầm theo một ít quần áo để tắm rửa cùng nhu yếu phẩm, Na Na cũng không biết là xuất phát từ loại tâm lý gì cũng không đem toàn bộ đồ đạc của mình đi, còn tính tiếp tục để lại trên giường ngủ của mình, phòng bị bất cứ tình huống nào.
Tuy rằng bản thân muốn cùng với tiểu Viễn sống trong nhà của Niếp Duy Bình, nhưng trong lòng Na Na vẫn cảm thấy bất an, quyết định rất qua loa làm cho cô nhất thời theo không kịp tình huống hiện tại, chỉ cảm thấy nơi đó của Niếp Duy Bình sẽ không thể ở lâu.
Na Na không cầm nhiều đồ lắm, rất nhanh liền đóng gói xong, viết cho Mao Đan tờ giấy nhắn, nói cho cô ấy biết mình cùng cháu sẽ sống ở bên ngoài một thời gian, để cô ấy sống một mình phải chú ý an toàn hơn.
Mao Đan đại khái sau khi xem xong liền bị sock, thật lâu cũng không có hồi phục.
Thời điểm Na Na mang theo chút đồ đạc trở lại, Niếp Duy Bình đã không ở trong phòng.
Na Na nhẹ nhàng thở ra, nhất thời cảm thấy tự tại rất nhiều, động tác nhanh nhẹn bắt đầu dọn dẹp phòng ở.
Niếp Duy Bình đi bệnh viện.
Ngoại khoa tiêu hóa, Niếp Duy An ở văn phòng gõ máy tính viết bệnh án, vẻ mặt như bị áp bức khổ sở, khó trách nhiều người muốn đấu đến vỡ đầu để được làm chủ nhiệm như vậy, ít nhất chủ nhiệm không phải thực hiện “quyền lợi” viết bệnh án, mặc kệ có phải hay không bệnh nhân mình nhận nhập viện, không phải động não suy nghĩ lo lắng khám chữa chỉ cần cuối cùng ký vài cái tên là được, thoải mái tự tại hơn nhiều lắm!
Thời điểm Niếp Duy Bình bước vào, Niếp Duy An vừa mới chấm dứt một phần bệnh án, thả lỏng mình tựa vào trên ghế, bẻ ngón tay răng rắc.
Niếp Duy Bình vẫn là lần đầu tiên đến phòng công tác của em gái.
Anh em hai người ở cùng khoa ngoại đã lâu, chỉ cách nhau tầng trên tầng dưới nhưng còn chưa từng đi qua phòng của đối phương, trong lòng tự hiểu là cố ý tránh đi, thậm chí ngay cả hội chẩn cũng tận lực tránh cho ý kiến.
Cho nên Niếp Duy An đột nhiên nhìn thấy anh trai nhà mình đại giá quang lâm, thật lắp bắp kinh hãi.
Niếp Duy An vừa cao vừa gầy, làm cho người ta cảm thấy mạnh mẽ, bức khí kinh người, thậm chí ngay cả khi nói chuyện cũng nhanh hơn so với người bình thường.
Niếp Duy An nhíu mi cười đến thập phần sung sướng: “Ai ôi, cơn gió nào lại đưa anh trai thân yêu đến đây vậy?”
Niếp Duy Bình gân xanh ở thái dương giần giật, mặt không chút thay đổi ngồi đối diện cô nói: “Anh đến là có việc nhờ em giúp.”
Na Na bắt đầu mở miệng nói: “Nếu anh hỏi tôi anh tôi đối với tôi tốt như thế nào, nhất thời thật đúng là không biết nói sao nữa……”
Niếp Duy Bình nhìn chằm chằm cốc nước trong tay, thản nhiên hỏi: “Hai người trong lúc đó có cãi nhau hay không?”
“Đương nhiên có!” Na Na cười nói,“Có đôi khi an tôi tức giận đến mức không buồn quan tâm tôi , nhưng chỉ cần tôi vừa khóc anh ấy liền mềm lòng!”
Niếp Duy Bình thở dài, khó trách con thỏ nhỏ coi đứa cháu là bảo bối như vậy……
Niếp Duy Bình chưa từng hỏi qua cô, vì sao lại một mình vất vả chăm sóc đứa bé, nhưng hắn có thể cảm nhận được trong nhà Na Na nhất định là đã xảy biến cố gì đó, mới có thể làm cho cô sống gian nan như vậy.
Niếp Duy Bình không muốn chủ động nhắc tới, miễn làm cho cô thương tâm, liền nói sang chuyện khác nói: “Tôi vừa mới về bệnh viện giúp cô xin phép, Lưu y tá trưởng không ở đấy, là Trương Vi Đống đồng ý kí đơn!”
Na Na quả nhiên bị dời lực chú ý đi, cảm kích nói: “Lại làm phiền anh, thật sự là ngại quá……”
Niếp Duy Bình không cho là đúng gật đầu, uống nước rồi đứng lên về phòng của mình.
Cơm chiều tự nhiên là ăn ở bên ngoài, Niếp Duy Bình cùng Na Na mang theo tiểu Viễn đơn giản ăn chút đồ, liền cùng nhau đi siêu thị mua đồ.
Tiểu Viễn trước khi ngủ đã dùng nước ấm lau người sạch sẽ, lúc tỉnh thì đã hạ sốt, tinh thần tỉnh táo lại trở về là đứa nhỏ hiếu động chạy tới chạy lui ở các phòng.
Siêu thị khá đông người, Niếp Duy Bình phụ giúp đẩy xe theo ở phía sau, Na Na một bên dắt tiểu Viễn một bên nhìn danh sách chọn đồ.
Nơi ồn ào nhiều người như vậy luôn luôn làm Niếp Duy Bình thấy khó chịu, trước đây hắn cũng rất ít khi đi siêu thị, mỗi lần đều là nhanh chóng lấy đồ rồi vội vàng đi tính tiền chạy lấy người, làm sao còn giống như người khác đi một vòng ngắm nghía chọn lựa.
Nhưng hiện tại, nhìn con thỏ nhỏ ở trong đám người ra sức tranh cướp đồ hại giá,khuôn mặt hứng thú phấn khởi phiếm hồng, như hiến vật quý mang đến trước mặt mình…… Niếp Duy Bình đột nhiên cảm thấy như vậy cũng thật tốt, khó trách nhiều người thích đi siêu thị như vậy, cái loại thản nhiên vui sướng bình thường này trước đây khi hắn sống một mình rất ít khi cảm nhận được.
Mua đồ đã rất nhiều, bởi vì siêu thị rất gần nhà nên Niếp Duy Bình không có lái xe, hiện tại đối với đầy xe đồ đạc hắn bất đắc dĩ nhăn mi.
Niếp Duy Bình thở dài nhận mệnh xách bao lớn bao nhỏ, túi nhựa nặng trịch khiến tay cũng đau. Đồ đạc quá nhiều, ngay cả Na Viễn tay cũng cầm cái túi nhỏ.