Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 31 :

Ngày đăng: 16:18 19/04/20


Ads

CHƯƠNG 31







Bạn nhỏ Na Viễn đối với chuyện này không thể lí giải, chỉ biết là chính mình bị xa lánh, mờ mịt nhìn xem bên này lại nhìn xem bên kia, lông mi vừa nhíu, phiết miệng làm nũng hô: “Cô út ~ cháu muốn hư hư ~”



Na Na khó xử cau cái mũi, vẻ mặt cầu xin trông mong nhìn Niếp Duy Bình.



Niếp Duy Bình âm thầm thở dài, xốc lên chăn xuống giường, một phen ôm lấy thịt viên tròn hướng WC đi đến.



Bạn nhỏ Na Viễn ra sức giãy chân, vừa giãy dụa vừa gào khàn cả giọng kháng nghị: “Không cần chú xấu ~ cháu muốn cô út~”



Niếp Duy Bình vốn buồn bực trong lòng đột nhiên cơn tức, nhắm ngay mông bé nâng tay cho một cái tát, tức giận mắng: “Lông cũng chưa dài, không biết giữ ý tứ trước mặt người khác phái lộ ra quái thú sao!”



Na Na: “……”



Bạn nhỏ thuần khiết nghe không hiểu rõ ngôn ngữ thâm ảo của người lớn, theo bản năng biết đó đại khái là tôn nghiêm đàn ông, ủy khuất quyệt miệng không lên tiếng.



Na Na không đành lòng, lo lắng mở miệng uyển chuyển nhắc nhở: “Bác sĩ Niếp…… Tiểu Viễn còn nhỏ, đừng làm cho nó…… Học xấu……”



Niếp Duy Bình cước bộ không thay đổi, đầu cũng không quay thản nhiên nói: “Giáo dục phải từ khi còn nhỏ.”



Na Na bị nói mà không có lời nào để phản bác, đợi cho cửa WC đóng lại, lập tức đứng dậy, quả nhiên, ga giường trắng tinh điểm một vệt máu đỏ tươi, nhìn nở rộ ghê người.



Na Na động tác nhanh chóng đem chăn cuốn lên một bên, rút ra ga giường, dép cũng không đi liền vội vàng chạy về phòng mình.



Đợi thu thập xong, thay đổi quần áo sạch sẽ đi ra, Niếp Duy Bình cùng tiểu Viễn đã rửa mặt xong.



Niếp Duy Bình đưa tay mang theo túi sách nhỏ đưa cho cô: “Hôm nay đưa tiểu Viễn đi nhà trẻ, còn có chút thủ tục phải làm xong, không có thời gian làm điểm tâm, trên đường mua chút đồ ăn đi!”



Na Na gật gật đầu, ngồi xuống giúp tiểu Viễn đi giầy.



Niếp Duy Bình yên lặng nhìn con thỏ nhỏ cẩn thận ôn nhu, khụ một tiếng, giống như lơ đãng mở miệng nói: “Đúng rồi, tan tầm chờ anh, cùng đi siêu thị mua sắm, trong nhà rất nhiều thứ cần mua mới, tỷ như…… Khụ, ga giường…… Vừa lúc, bẩn rồi cũng không cần lãng phí nước, trực tiếp vứt bỏ là được!”



Na Na ngẩng đầu, theo góc độ chỉ có thể nhìn thấy cái cằm cương nghị của Niếp Duy Bình, giờ phút này lại lộ ra một loại ôn nhu không được tự nhiên.



Niếp Duy Bình nhíu mi, xuyên qua mắt kính trừng mắt nhìn cô một cái, ngữ khí không kiên nhẫn nói: “Lại phát ngốc cái gì! Còn không mau muộn sẽ trừ lương của em!”



Na Na đột nhiên cười rộ lên, khuôn mặt trắng noãn giống như hoa đào, tiên diễm tốt đẹp.


Lưu Mân khoát tay không cho là đúng nói: “Được rồi được rồi, em nói nhiều như vậy làm gì chứ! Với tính cách đòi mạng kia của Niếp Duy Bình hắn nào làm việc phiền phức này, đã sớm không khách khí đuổi người thế nào còn có thể đến phòng thuốc hộ lý chuẩn bị thuốc đông y điều kinh hâm nóng rồi mang cho em!”



Na Na bị nói đến vô lực phản bác, trầm mặc hạ mắt.



Lưu Mân nhìn cô trong lòng rất vui, cái nha đầu ngốc này nên thông suốt đi thôi!



Thời điểm giao ban không thấy Niếp Duy Bình tới, sáng sớm có một ca khám gấp, hắn vội vàng bị đi.



Na Na trong lòng buông lỏng, lập tức chính là không hiểu vì sao như vậy, có điểm mờ mịt lo sợ nghi hoặc, có điểm mừng thầm kì lạ…… Tinh thần không khỏi hoảng hốt.



Phòng cấp cứu đang rối ren, nhân viên cấp cứu sắc mặt nôn nóng vội vàng làm việc. Niếp Duy Bình vừa tiến vào phòng cấp cứu, lập tức có hộ lý tiến lên giúp hắn mặc vào y phục giải phẫu.



“Bệnh nhân danh tính và tuổi không rõ, tầm hai mươi tuổi, là nam, nửa giờ trước đi xe điện đụng vào vòng bảo vệ ven đường, đầu có hai miệng vết thương……”



Niếp Duy Bình đeo găng tay bắt đầu kiểm tra, nghe xong báo cáo hỏi: “MR thế nào?”



“Đã làm, nhưng là tạm thời chưa có kết quả……”



“Gọi điện thoại đến phòng chụp, nói cho bọn họ nếu không nhanh mang kết quả đến đây!” Niếp Duy Bình lãnh đạm nói: “Chúng ta có thể trực tiếp tuyên bố tử vong!”



Thanh niên trẻ tuổi im lặng nằm ở trên bàn giải phẫu, vì để tiện trị liệu tóc bị bị cắt trọc một mảng nhìn đến là buồn cười.



Miệng vết thương đã được bác sĩ cấp cứu rửa sạch, không hề chảy máu ra bên ngoài.



Niếp Duy Bình nhăn mi, chậm rãi cởi bỏ băng gạc thật dày trên đầu bệnh nhân, sắc mặt hơi đổi.



“Chuẩn bị khoan!” Niếp Duy Bình âm thanh lạnh lùng nói,“Tiểu Ngô lại đây giúp tôi! Mặt khác, mau đi mang ảnh chụp lại đây!”



Niếp Duy Bình tiếp nhận khoa hộ lý đã chuẩn bị, không chút do dự mở hộp sọ bệnh nhân, bụp một tiếng thật nhỏ, từ miệng vết khoan chất lỏng phía trong bắt đầu trào ra.



“Xả nước!”



Tiểu Ngô lập tức giơ ống hướng miệng vết thương phun nước muối sinh lí, do dự hỏi: “Còn cứu được sao?”



Niếp Duy Bình cũng không thèm nhìn tới hắn, động tác hai tay nhanh chóng, thản nhiên trả lời: “Không cứu được cũng phải liều mạng mà cứu, bệnh nhân tim vẫn còn đập!”