Bác Sĩ Cầm Thú
Chương 35 :
Ngày đăng: 16:18 19/04/20
Khoa giải phẫu thần kinh là nơi phiêu lưu nhất trong bệnh viện, não bộ cùng tuỷ sống là hệ thần kinh trung ương điều khiển mọi hành động suy nghĩ của con người, chúng không chỉ phức tạp tinh tế mà chúng còn không có khả năng phục hồi như cũ, cho nên phần lớn tổn thương đều không thể nghịch tính, một khi đã sinh ra liền gây cho người bệnh thống khổ không thể vãn hồi.
Bình thường khi làm phẫu thuật một ca nào đó, nếu các bác sĩ ngoại khoa có một sai lầm nho nhỏ nhưng cơ quan bị tổn thương đó không có dấu hiệu bất thường gì thì sẽ không bị tính toán truy cứu điểm gì. Nhưng nếu chẳng may động chạm hay làm đứt một dây thần kinh nào đó thì vĩnh viễn không thể sửa sai nối khớp hoàn hảo lại được……
Cho nên, bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh đều gánh vác trách nhiệm cùng áp lực tính thần rất lớn, dù chỉ một cái sơ sẩy rất nhỏ đều sẽ tạo thành thương tổn vĩnh viễn không thể cứu chữa.
Đây là phòng có nhiều phiêu lưu nhất cũng có nghĩa là tỉ lệ tử vong cũng cao nhất.
Ở vị trí hiện tại của Niếp Duy Bình dù hắn có thông minh hơn người, thiên phú cực cao nhưng mỗi ngày vẫn có những sinh mệnh từ trên tay hắn mà trôi đi.
Ngày lâu, Niếp Duy Bình tâm địa dần trở nên cứng rắn lạnh lùng như băng, ngữ điệu cùng với tâm tư luôn có sự cảnh báo bén nhọn, khi tuyên cáo bệnh nhân tử vong hắn luôn làm cho người ta khó có thể nghe ra cảm xúc dao động nào.
Hai ngày quan sát, bệnh nhân hôn mê bất tỉnh nằm ở phòng theo dõi đặc biệt không có chút chuyển biến tốt nào, người thanh niên trẻ kia được hắn cứu trở về còn chưa kịp bắt đầu khám phá cuộc sống này đã vội kết thúc cuộc đời mình bằng một cuộc đua xe hoang đường.
Niếp Duy Bình lắc đầu thở dài, trên chỗ chữ kí của bác sĩ kí một chữ thật nhanh.
Na Na bị tiếng tranh cãi kêu khóc ầm ĩ làm kinh sợ, ở bệnh viện mỗi ngày đều diễn ra cảnh sinh ly tử biệt mà dần dần tập mãi thành thói quen, nhưng là vì hộ lý ở khoa giải phẫu thần kinh, vẫn là tận tâm tẫn trách đi ra ngoài chuẩn bị khuyên giải an ủi một phen.
Na Na theo tiếng ồn mà đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi.
“Sao lại thế này?”
Trần Tiệp đang sứt đầu mẻ trán, thời điểm rút thiết bị đột nhiên thân nhân liền nháo loạn, nói gì cũng không đồng ý ngừng trị liệu, khi bị hỏi tới nhất thời đành thở dài một tiếng nói: “Mẹ của bệnh nhân không chấp nhận được……”
“Vừa mới kiểm tra phòng không phải đều tốt sao?” Na Na vội vàng đánh gãy lời cô ấy: “Tại sao đột nhiên lại không qua khỏi?”
Trần Tiệp thở dài: “Không phải không được…… Không phải là đã qua ba ngày sao, bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại nghĩa là sẽ không qua khỏi, bác sĩ Niếp đã cho ngừng theo dõi……”
Nói còn chưa xong, Na Na liền xoay người chạy mất, để lại Trần Tiệp không hiểu ra sao mà than thở: “Đây là làm sao vậy?”
Cửa bị một lực mạnh đẩy tung ra, Niếp Duy Bình bất mãn nhíu mày: “Chuyện gì? Mèo truy chó rượt hay sao mà chạy gấp như vậy?”
Na Na thở phì phò căm giận hỏi: “Vì sao lại ngừng trị liệu ở phòng theo dõi đặc biệt?”
Niếp Duy Bình không cho là đúng đáp: “Đã qua bốn mươi tám giờ đồng hồ rồi, cậu ta còn không tỉnh, không nên tiếp tục chiếm giường bệnh.”
“Nhưng cậu ấy còn chưa có chết!” Nghe thấy âm thanh đạm mạc lạnh lùng trả lời làm cho Na Na đột nhiên trở nên kích động: “Cậu ấy còn sống, còn có người nhà…… Anh vì sao lại buông tay chứ?”
Ngụy Triết phục hồi lại tinh thần, cười ôn nhu nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Nếu như không làm cho bản thân sắt đá hơn vậy những bác sĩ kia làm thế nào có thể ra tay với bệnh nhân đây? Không ai trời sinh mà lạnh lùng vô tình, bọn họ cũng là đã thấy qua quá nhiều sinh tử bệnh tật nên chết lặng mà thôi.”
Chết lặng là có thể bất nhân sao!
Na Na rối rắm nhíu mày, cô cũng biết là mình đang có chút cố tình gây sự, nhưng cô chính là không thể trơ mắt nhìn một người trẻ tuổi như vậy mà sinh mạng lại dễ dàng bị buông tha…… Đặc biệt, người buông tay lại là bác sĩ Niếp người mà cô luôn tin tưởng kì vọng nhất!
Na Na đột nhiên cảm thấy, cô có thể chấp nhận khuyết điểm của bất kì người nào, nhưng không cách nào chịu được bác sĩ Niếp làm cho cô thất vọng……
“Đừng để tâm vào chuyện vụn vặt !” Ngụy Triết nhìn khuôn mặt cô nhăn nhó đau khổ suy tư, không khỏi cười cười vỗ vỗ vai cô, thuận miệng an ủi nói: “Về sau gặp chuyện như vậy nhiều thì từ từ cô sẽ hiểu được !”
Na Na nghe nói như thế trong lòng lại có chút không thoải mái, lại vẫn miễn cưỡng cười trừ một cái: “Cám ơn anh đã khai đạo cho tôi…… Tôi còn phải đi làm, đi về trước !”
Thời điểm Na Na trở lại phòng, bệnh nhân giường số 3 đã mất.
Giường bệnh nhỏ hẹp đã sạch sẽ, dụng cụ theo dõi đã sửa sang lại xếp gọn một bên, tùy thời có thể có bệnh nhân mới vào dùng, trong phòng bệnh những người khác đang làm việc của mình, thật giống như trước đó chưa từng có người ở tại đây trên giường này đau khổ giãy dụa giữa sự sống và cái chết.
Na Na trong nháy mắt cảm thấy trái tim như treo ở giữa không trung, sau xúc động là sự sợ hãi tương lai mịt mờ không thôi, cô thất thần xoay người lại đối diện là đôi mắt lạnh lùng của Niếp Duy Bình.
Niếp Duy Bình không nhanh không chậm bước đến, trong tay cầm cái gì đó đưa tới trước mặt cô, thanh âm bình bình nói: “Đây là giấy tờ xác nhận tự nguyện, trước khi giải phẫu cũng đã ký qua…… Đây là do người nhà bệnh nhân giường số 3 tự tay viết và kí tên, đồng ý dừng hoạt động thiết bị, từ bỏ mọi trị liệu!”
Na Na yên lặng nhìn hồi lâu, khó khăn mở miệng nói: “…… Thực xin lỗi, em không nên chỉ trích anh……”
Niếp Duy Bình nhướng mày, thản nhiên nhắc nhở: “Chú ý cảm xúc của em, nơi này là bệnh viện không nên ảnh hưởng đến công việc của mình!”
Na Na ngẩng đầu, ánh mắt ướt sũng đều là thuần khiết, khẩn cấp túm lấy tay hắn hỏi: “Bác sĩ Niếp, nói cho em biết anh làm như thế nào?”
Na Na dù không nói rõ ràng nhưng Niếp Duy Bình vẫn hiểu được.
“Rất đơn giản…… Em đem thời gian cùng tinh lực lãng phí trên sinh mệnh không thể cứu được, chẳng thà khởi động lại tinh thần đi cứu chữa nhiều người khác.” Niếp Duy Bình dừng một chút, khuôn mặt tuấn dật đột nhiên lộ ra mệt mỏi, ngữ khí đạm mạc tiếp tục nói: “Anh từng nghe qua một câu ngạn ngữ: Người người khóc tại đám tang, đám tang không nên tiến tới ngành công nghiệp.”
Na Na giật mình thật sự suy nghĩ về lời nói này.
Niếp Duy Bình nhìn bộ dáng của cô, có tâm an ủi lại biết đây là một trở ngại mà mỗi một người trong nghề y đều phải trải qua.
Chẳng qua người khác không có bướng bỉnh như vậy, không giống như con thỏ nhỏ ngốc nghếch si đần này, cô sự thật có quá nhiều lí tưởng tốt đẹp, những nhận định như vậy sẽ khó mà thay đổi được.
Niếp Duy Bình trong lòng thở dài, quyết tâm ngoan tuyệt, sắc mặt đông lạnh bước qua bên cạnh cô.