Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 62 :

Ngày đăng: 16:18 19/04/20


Chỉ trong chớp mắt đó, Niếp Duy Bình cả người lao về phía trước không chút do dự đem Na Na bảo vệ chặt chẽ, dùng lưng chặn con dao kia.



Niếp Duy Bình sắc mặt trắng nhợt đau đến mức toàn thân cứng đờ.



Thiếu niên điên cuồng nắm dao nhỏ đâm tới, còn chưa kịp rút ra đâm tiếp thì đã bị một cước đá vào mặt, cả người không chịu nổi và ngã về sau vài bước không thể đứng dậy nổi.



Niếp Duy An xuất hiện như một vị nữ vương, vạt áo blue chậm rãi hạ xuống, làm cho người ta có cảm giác như là võ lâm cao thủ, gương mặt lãnh đạm cũng không thèm nhìn tới thiếu niên kia một cái, vội vàng giúp đỡ kiểm tra miệng vết thương của Niếp Duy Bình.



Cũng may Niếp Duy Bình xoay người quá nhanh, cùng Na Na lảo đảo lùi hai bước về phía sau, con dao khá nhỏ vì thế đâm vào cũng không quá sâu.



Niếp Duy An ánh mắt phát lạnh, gầm lên một tiếng: “Đều thất thần làm cái gì? Ngụy Triết anh đem người này đến phòng an ninh đi, dùng dao hành hung phải mau báo án! Chị Lưu giúp anh trai tôi xử lý miệng vết thương!”



Mọi người nháy mắt liền phản ứng lại, Ngụy Triết ý cười ôn nhu trên mặt hàng năm không tiêu tan rốt cục cũng duy trì không được, sắc mặt thâm trầm gật đầu đem thiếu niên bị một cước đá ngã kia kéo dậy.



Có người nhanh chóng gọi đến phòng an ninh, không bao lâu có bảo an đi lên đem thiếu niên kia đi.



Niếp Duy An cùng Na Na không có tinh lực để ý tới hắn, đem Niếp Duy Bình đưa đi phòng khám, Niếp Duy An lúc này dùng kéo cắt quần áo hắn, cũng may miệng vết thương không sâu tuy rằng chảy không ít máu nhưng cũng không ảnh hưởng đến hoạt động về sau của cánh tay.



Niếp Duy An nhìn chung quanh, nhẹ nhàng thở ra nói: “Không thương đến động mạch chủ cùng dây thần kinh……Chị Lưu cho tôi kim khâu, Na Na, đem bông băng cùng cồn sát trùng lại đây!”



Niếp Duy An đeo bao tay, nhíu mày nhìn nhìn quần áo bị máu nhuộm đỏ, hỏi: “Thế nào? Cánh tay có thể nâng lên được không? Quần áo đều bẩn phải thay thôi, bằng không máu dính bên trên sẽ không thoải mái!”



Niếp Duy Bình sợ nhất là đau, khuôn mặt tuấn tú trở nên trắng nhợt gật đầu, nhịn không được phát ra âm thanh hít khí.



Na Na nước mắt lưng tròng giúp hắn cởi cúc, nghẹn ngào nói: “Thực xin lỗi, đều do em……”



“Không liên quan tới em!” Niếp Duy Bình miễn cưỡng cười cười nói: “Anh không sao…… Thằng bé đố thật sự là hướng về phía anh……”



Niếp Duy An ở bên cạnh giúp hắn bỏ đi quần áo không khỏi tò mò hỏi: “Người đó là ai? Tại sao lại hận hai người như vậy chứ, dám dùng dao giết người!”



Na Na cũng hoang mang nhưng vẫn trả lời: “Là con Lý Chí Siêu…… Bác sĩ Niếp anh còn nhớ rõ sao, Lý Chí Siêu bị ngã giàn giáo, mẹ hắn cầu xin anh giải phẫu cho hắn, sau đó giải phẫu thất bại……”



Niếp Duy Bình tự nhiên nhớ rõ: “Không biết hắn là nghĩ như thế nào nữa, cho dù trong lòng có luẩn quẩn cũng không nên hướng về phía em a!”



Đang nói, Lưu Mân cầm dụng cụ tiến vào, nhất thời đứng ở cửa nghẹn họng nhìn trân trối sững sờ.



Niếp Duy Bình kỳ quái nhìn cô ấy một cái hỏi: “Y tá trưởng, xảy ra chuyện gì?”


Ngụy Triết giận dữ công nhận: “Anh hiện tại mới tin tưởng lời nói của em…… Niếp Duy Bình quả nhiên không phải là kẻ tiểu nhân tư lợi!”



Ngụy Triết nghĩ lại, Niếp Duy Bình người như vậy, sao có thể vì bản thân tư lợi mà phản đối ý tưởng hắn đưa ra chứ?



Buồn cười hắn tự cho là đúng lâu như vậy, còn không bằng Na Na chỉ thoáng nhìn qua.



Ngụy Triết giờ phút này rất có vài phần hổ thẹn.



Na Na hiểu ý an ủi: “Ngụy Triết anh thật sự rất tốt, chính là người với người không giống nhau…… Có người sẽ vì bản thân lo lắng nhiều hơn một chút, đây đều là nhân chi thường tình, không có gì đâu!”



Ngụy Triết dở khóc dở cười gõ trán cô một cái: “Em nói như vậy anh càng cảm thấy xấu hổ vô cùng ! Anh chính là loại người sẽ vì chính mình mà lo lắng nhiều hơn một chút!”



Na Na nóng nảy, vội vàng giải thích: “Em không có ý chỉ trích anh…… Kỳ thật em cũng không như bác sĩ Niếp, em đối với bệnh nhân dù cho có tận tâm rất nhiều đi nữa nhưng phần lớn cũng là vì công tác! Kỳ thật em cũng không tốt đến thế đâu!”



Ngụy Triết cười cười nói: “Được rồi, anh hay nói giỡn ! Em đi ra cũng đã lâu, mau trở về đi thôi bằng không Niếp Duy Bình sẽ nóng nảy!”



Na Na nhớ tới còn chưa tiêm cho hắn vội vàng gật gật đầu chạy đi.



Niếp Duy Bình đối với việc bản thân còn chưa kịp thu cái lễ tạ ơn của thỏ ngốc hiện tại lại bị cô tiêm cho một mũi đau nhói vẫn luôn canh cánh trong lòng, liền đem thanh danh của mình hủy tron tay Na Na mà khó chịu.



Na Na tỏ vẻ thực vô tội, nhưng dưới dâm uy của bác sĩ Niếp lại không thể không giống như nha hoàn hầu hạ hắn, bưng trà đổ nước không nói, ngay cả đi xem anh trai cũng phải xem sắc mặt hắn.



Na Na bận đến sứt đầu mẻ trán, một mặt đẻ ý cháu trai, một mặt lo lắng anh trai vẫn chưa tỉnh lại, một mặt còn phải bận tâm đến Niếp Duy Bình sau khi bị thương càng thêm mẫn cảm.



Đồng dạng khẩn trương còn có Niếp Duy Bình.



Thời gian càng lâu, trong lòng hắn lại càng lo lắng, tuy rằng giải phẫu thực thành công nhưng là cụ thể có di chứng gì thì còn phải chờ người tỉnh lại mới biết được.



Mà quan trọng nhất…… Là người có thể tỉnh lại!



Niếp Duy Bình cũng không thể xác định, quả thực so với Na Na còn muốn khẩn trương lo lắng bệnh tìn của Na Hác hơn.



Anh vợ sau phẫu thuật không có dấu hiệu tỉnh dậy, quả thực trở thành quả bom hẹn giờ cho nhân duyên tốt đẹp của hắn mà!



Niếp Duy Bình càng lo âu bất an, vạn nhất anh vợ không qua khỏi, thỏ ngốc đang lúc cực kỳ bi thương mà có thể mang theo đứa nhỏ bỏ rơi hắn hay không……



Niếp Duy Bình nhìn chằm chằm hai mắt nhắm nghiền của người nằm trên giường bệnh, hận không thể tiêm một mũi adrenalin, anh vợ có thể nhanh chóng vui vẻ chủ trì hôn lễ cho bọn họ!