Bác Sĩ Pháp Y Này Thật Không Đơn Giản

Chương 1 :

Ngày đăng: 10:18 18/04/20


Văn án:



"Lần đầu tiên tôi thấy một người có thể ngủ ngay trên bàn phẫu thuật, tôi thật sự ngưỡng mộ điều đó đấy!" Thời Dật có chút "tán thưởng" nhìn cô.



"Không có việc gì thì anh có thể làm quen với nó từ từ." Tống Vãn cười nói, "Dù sao tôi cũng đã quen với việc anh dùng tay không móc tim ra rồi."



_____________



Phần 1.



« Tối hôm qua thành phố chúng ta xảy ra vụ án giết người hàng loạt. Nạn nhân được phát hiện ở trước bức tượng Chollima*, chưa rõ nguyên nhân tử vong... » Tiếng người dẫn chương trình phát ra từ trong TV.



(*) Chú thích: Chollima (Thiên Lý Mã) là con ngựa thần với sải cánh rộng và có thể di chuyển 400 km một ngày. Chollima được miêu tả sinh động trong văn hóa các nước Đông Á như Triều Tiên, Nhật Bản. Tương truyền, loài ngựa này xuất hiện ở Trung Quốc vào khoảng thế kỷ III trước Công Nguyên, dưới triều đại nhà Tần. Ngày nay, Chollima là biểu tượng của sự tiến bộ và phát triển kinh tế ở Triều Tiên. Nguồn google.



"Tiểu Lưu, bác sĩ pháp y mới đến đâu rồi?" Thời Dật và trợ lý Tiểu Lưu đi đến phòng phẫu thuật.



Lưu Nguyên trả lời: "Không thấy đâu hết ạ."



Thời Dật nhìn thoáng qua "xác chết" đang được phủ tấm vải trắng nằm trên bàn phẫu thuật, muốn vén tấm vải lên. Nhưng anh ta vừa mới vươn tay ra thì cái "xác chết" kia tự động ngồi dậy.



Thời Dật la lên một tiếng rồi lùi lại một bước, anh quả thật đã bị giật mình.



Tấm vải trắng trên người của "xác chết" rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.



Tống Vãn mở mắt chào hai người bọn họ: "Xin chào, tôi là Tống Vãn - bác sĩ pháp y mới đến."



Advertisement / Quảng cáo



Tống Vãn đưa tay chào thân thiện, Lưu Nguyên thấy sắc mặt Thời Dật không tốt lắm, bắt tay cô: "Chào cô, tôi là Lưu Nguyên, đây là đội trưởng của chúng ta, Thời Dật."



Tống Vãn nhỏ giọng nói: " Đội trưởng các anh hình như sắc mặt không được tốt lắm."



Lưu Nguyên cười xấu hổ: " Có thể là do lúc nãy bị cô dọa."



Tống Vãn nói: "Ồ, thật xin lỗi, tối hôm qua tôi mệt quá nên ngủ quên trên bàn phẫu thuật."



Thời Dật nghiêm mặt hỏi: "Bác sĩ Tống, vậy cô có phát hiện gì không?"



Tống Vãn đứng lên nghiêm túc báo cáo: "Là như vậy, thông qua việc khám nghiệm tử thi tôi tìm ra nạn nhân trước khi tử vong đã uống rất nhiều rượu, hàm lượng cồn đạt 95% trên 100 ml máu. Là hành vi uống rượu quá độ. Tim của ông ta bị vật sắc nhọn đâm vào. Đây là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến tử vong. Ngoài ra, tôi tìm thấy trên thi thể có nhiều vết thương kích thước lớn nhỏ khác nhau nhưng không gây nguy hiểm đến tính mạng. Có thể là do nạn nhân đánh nhau sau khi uống rượu."



"Xác định được danh tính nạn nhân chưa?" Thời Dật thuận miệng hỏi Tiểu Lưu bên cạnh.




"Chị Tống thật tuyệt vời, cái này cũng có thể tìm ra!" Lưu Nguyên lại bắt đầu nịnh hót, tâng bốc.



"Ừm, cậu quen là được rồi. Lúc đó khám nghiệm tôi đã thấy ông ta không bình thường nhưng cũng không để ý, giờ mới đột nhiên mới nghĩ tới."



Sau khi trở về thì đã là giữa trưa, Tống Vãn đành ăn ngoài, vừa lôi điện thoại di động ra thì trước mặt xuất hiện đồ ăn.



"Anh đây là?"



"Cho cô." Thời Dật nói đầy lúng túng.



Advertisement / Quảng cáo



"Ừm, vậy cám ơn anh nhiều!" Tống Vãn không từ chối tấm lòng của anh.



Thời Dật vừa đi ra thì Lưu Nguyên xúm lại: "Thế nào? Anh nhìn trúng bác sĩ Tống rồi?"



Lỗ tai Thời Dật bỗng dưng đỏ hết cả lên: "Đừng nói linh tinh!"



"Ầy ầy." Lưu Nguyên đương nhiên không tin.



"Được rồi được rồi, cậu điều tra đến đâu rồi?" Thời Dật nghiêm mặt hỏi.



"Đội trưởng, anh đoán không sai. Chu Sinh quả thực là bị ép dùng, ma túy được vận chuyển từ Nhật bản. Những người đó lấy danh nghĩa vận chuyển katana nhưng thực chất là buôn bán hàng trắng. Có thể Chu Sinh vô tình nhìn thấy nên bị sát hại." Lưu Nguyên báo cáo.



"Giỏi lắm, làm triệt để vụ này, tra ra rõ đám người kia, sau đó một lưới tóm gọn." Thời Dật dặn dò.



"Đã hiểu!" Lưu Nguyên gật đầu.



Sau khi tan việc vào buổi tối, Thời Dật chủ động đưa Tống Vãn về.



"Ôi!!! Không ngờ anh lại quan tâm tôi đến vậy." Tống Vãn vừa cười vừa nói với Thời Dật.



"Không có gì, coi như là khen ngợi chuyện hôm nay đi."



Dọc đường đi không ai nói gì. Khi đến khu nhà thì Tống Vãn đã ngủ từ bao giờ.



Thời Dật mở cửa sau ra, vốn muốn đánh thức cô dậy, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của cô ngủ, nhịn không được mà hôn một cái.



"Tống Vãn, chúng ta còn nhiều thời gian." Thời Dật nói với giọng chắc nịch.