Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy
Chương 21 :
Ngày đăng: 01:41 19/04/20
“A…” Tô Duy khép mắt lại : “Cậu ấy nói.. không thể tha thứ cho tôi.”
Lúc này Đại Hoàng rất có xung động muốn kéo cổ áo anh, tặng mấy cái bạt tai để anh tỉnh lại, sau đó chất vấn rốt cuộc vì sao không thể tha thứ cho bản thân mình. Nhưng cậu biết không thể làm như vậy.
“Nếu là bởi vì mình, xin cậu yên tâm, mình sẽ từ từ nhạt khỏi phạm vi nhìn của cậu… Cậu không cần vì mình mà cảm thấy phức tạp.”
Bóng Cao Cẩm mờ đi rất nhiều.
Tô Duy theo bản năng lắc đầu : “Không..”
Khuôn mặt Cao Cẩm lại trở nên rõ ràng hơn một chút.
Đại Hoàng hít một hơi thật sâu : “Được rồi, em nhất định phải tìm ra nguyên nhân anh cảm thấy áy náy. Cho tới bây giờ, Cao Cẩm có trải qua biến hóa gì không ?”
Tô Duy một bên nhớ lại, một bên đáp : “Ngày hôm nay lúc tôi nói về anh trai.. tôi nói không ghét mà thương anh ấy, chỉ là không thể chấp nhận cách làm của anh ấy mà thôi.. Hình ảnh Cao Cẩm mơ hồ hơn rất nhiều…”
Đại Hoàng gật đầu : “Anh không ủng hộ cách làm của anh trai mình cùng với áy náy trong nội tâm là một nguyên nhân. Anh ấy là anh trai ruột của anh, anh biết mục đích của anh ấy là muốn tốt cho mình, anh cảm thấy bất mãn với hành động của anh ấy là vì nó vi phạm đạo đức quan của anh. Giải quyết được vấn đề này, nên hình ảnh Cao Cẩm mới nhạt đi… Còn gì nữa không ?”
Tô Duy nói : “Vừa rồi em nói cậu ấy phải đi, cậu ấy liền trở nên nhạt hơn. Lúc em cảm thấy khó chịu, cậu ấy lại rõ ràng hơn một chút.”
Đại Hoàng cười khổ : “Trở nên nhạt.. sau đó rõ ràng hơn ?”
“Ừm.. rõ ràng hơn rất nhiều.”
Đại Hoàng vừa an tâm lại cảm thấy khó chịu. Cậu nói : “Đại khái nguyên nhân là do em. Sự tình của em và bác sĩ rất phức tạp, chúng ta trước tiên giải quyết các vấn đề khác.” —— trong lòng anh vẫn muốn tuyên án tử hình cho cậu.
Cậu lại hỏi Tô Duy một số vấn đề, nhưng Tô Duy vẫn không rõ vì sao mình lại cảm thấy áy náy. Trên thực tế, bất luận loại cảm tình nào cũng có thể bị áp lực, bao gồm cả áy náy. Bởi vì con người trong tiềm thức luôn che chở cho hành vi của mình, vì mình mà tự mượn cớ bao biện bản thân, nên anh ta vừa rồi trở nên rõ ràng, không rõ là sai ở đâu.
Cuối cùng cả hai cảm thấy mệt mỏi, đành tạm thời bỏ qua.
Buổi tối đi ngủ, Đại Hoàng chuẩn bị về phòng mình, lại bị Tô Duy kéo lại.
Anh nói : “Lộ Tiêu, tôi không muốn vì mình nhu nhược mà rời bỏ em. Có lẽ tôi muốn đối mặt với cậu ấy —— đối mặt với chính bản thân tôi.”
Đại Hoàng rất cảm động, lại bắt đầu lo lắng : “Cao Cẩm…”
Lâm Duẫn Nhiên thật muốn dùng dao khắc lên mặt cậu hình nụ cười, tức giận : “Cảm ơn với tạ ơn cái quái gì, cút, lão tử không muốn nhìn thấy nhà ngươi !”
Nhậm Tiểu Thiên gật đầu : “A.. Lộ Tiêu nhờ em tìm thầy có chút việc..”
Trong nháy mắt Lâm Duẫn Nhiên muốn nhào tới bóp cổ cậu, bực mình nói : “Lộ Tiêu cái quái gì .. A ?! Lộ Tiêu ?!”
Nhậm Tiểu Thiên chỉ chỉ gốc cây cách đó không xa, Đại Hoàng đang đứng yên lặng dưới bóng cây.
Lâm Duẫn Nhiên liếc mắt, sau đó lườm cậu, bước nhanh tới chỗ Đại Hoàng.
Hai người tới một quá trà yên tĩnh.
Đại Hoàng đi thẳng vào vấn đề : “Thầy Lâm, bác sĩ tình hình rất không tốt, anh ấy cần sự giúp đỡ của thầy.”
Lâm Duẫn Nhiên lập tức khẩn trương : “Dolores làm sao vậy ?”
Đại Hoàng dừng lại hai giây, nói : “Dolores trong tiếng Latin có nghĩa là bi thương, tiếc nuối.. Có lẽ vì vậy mà cha xứ mới đặt cho anh ấy tên này… Bác sĩ không thích anh gọi anh ấy như vậy, anh ấy chỉ mong thoát khỏi tình cảnh này, sau này anh không nên kêu tên này nữa.”
Lâm Duẫn Nhiên cảm thấy không vui : “Cậu rốt cuộc tìm tôi làm gì ? Cậu ấy.. A Duy bị làm sao vậy ?”
Đại Hoàng cười khổ : “Bác sĩ đang bị mắc kẹt trong cảm giác tội lỗi, không thể giải thoát cho bản thân.”
Lâm Duẫn Nhiên kinh hãi.
Lúc Đại Hoàng nói rõ muốn Lâm Duẫn Nhiên làm gì, Lâm Duẫn Nhiên vô cùng tức giận : “Không sai, lúc hai người đi Mĩ nơi này thực sự xuất hiện cầu vồng, tôi cũng đã nhìn thấy. Cái này tôi cũng đã định nói cho A Duy, nhưng cậu ấy không cho tôi cơ hội. Tôi thích cậu ấy, với thôi miên không quan hệ gì cả, cậu dựa vào cái gì muốn tôi nói không còn thích với cậu ấy ? Cậu dựa vào cái gì tin rằng tình cảm này không xuất phát từ trái tim tôi ?”
Đại Hoàng miễn cưỡng nở nụ cười : “Tôi chỉ muốn giúp anh ấy thoát khỏi tình cảnh này. Anh yên tâm, tôi đã đáp ứng dùng năm năm để chứng minh tình cảm của mình, năm năm này.. tôi sẽ không để bác sĩ cảm thấy phức tạp, nếu bác sĩ ổn định rồi, anh vẫn có thể theo đuổi anh ấy. Anh ấy bây giờ xuống tinh thần rất nhiều.. Nếu anh không tin, có thể hỏi anh trai anh ấy.”
Lâm Duẫn Nhiên có chút phiền toái nói : “Cái gọi là xuống tinh thần là cái gì ? Cậu ấy ngã bệnh ? Lẽ nào đa nhân cách giống như cậu ?”
Đại Hoàng thay đổi sắc mặt một chút, lại khôi phục vẻ bình thường : “Không, chỉ là.. không tốt lắm mà thôi. Thầy Lâm, thầy chưa rõ, anh ấy không thôi miên anh thành công, nhưng lại tự thôi miên chính mình. Cầu vồng không phải mật mã để cởi bỏ ám thị tâm lý của anh, mà là cởi bỏ ám thị tâm lý của chính anh ấy, điều đó khiến anh ấy vẫn luôn tự trách mình. Tôi mong anh có thể giúp anh ấy.”
Sắc mặt Lâm Duẫn Nhiên biến hóa một chút. Anh sửng sốt thật lâu, đưa tay lên gõ trán mình, thái độ mềm hơn rất nhiều : “Tôi biết rồi, cậu để tôi suy nghĩ một chút.”