Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy
Chương 28 :
Ngày đăng: 01:41 19/04/20
“Khi ấy trong lòng bọn tôi đều có áp lực rất lớn, hối hận sống trong thế giới riêng, cho rằng chỉ đối phương mới có thể an ủi mình, tôi và cậu ấy.. làm.” Tô Duy dựa lưng vào tường, chậm rãi trượt xuống, thẳng đến khi chạm đất “Cả hai đều là lần đầu tiên, làm rất nhiều lần mới thành công… Tôi rất hối hận, biết rõ như vậy là sai, nhưng căn bản không thể khống chế được, giống như nghiện… Đó không phải là do sinh lý, chủ yếu là trong lòng, làm những việc vi phạm luân thường đạo lý giống như hút thuốc phiện…”
Tim Đại Hoàng như bị siết chặt, hô hấp trở nên khó khăn: “Sau đó thì sao ? Hai người làm ở cầu thang sao ?”
Tô Duy chậm rãi gật đầu: “Khi đó cuối tuần chúng tôi thường làm.. không nhất định là phải đến bước cuối kia, nhưng lần nào người cũng nóng như lửa đốt. Lúc chất lỏng bắn ra khỏi cơ thể, mọi phiền não như được đi theo..” Anh cười tự giễu: “Buồn cười không ? Còn chưa thành niên, lại điên cuồng muốn chết.”
Từng câu từng từ anh nói ra giống như chiếc lược sắt, cào mạnh vào tim Đại Hoàng. Đố kị, thương tâm, đồng cảm.. Đủ dạng tình cảm mãnh liệt ập đến.
Cậu cúi người xuống, kéo đầu Tô Duy vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Không sao cả, bác sĩ. Anh từng du học ở Mĩ, quan điểm hẳn phải thoáng hơn mới đúng..”
Tô Duy ôm cậu khóc thất thanh.
Qua mấy phút, Tô Duy rốt cuộc bình tĩnh hơn.
“Ngày ấy chúng tôi ở cầu thang thân thiết, cửa đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông trung niên xông tới.. Hắn thấy được chúng tôi, hắn biết Cao Cẩm, uy hiếp muốn nói cho bố mẹ bọn tôi và thầy giáo. Tôi rất sợ, không biết mình nên làm gì, tôi cầu xin hắn, cho hắn tiền. Hắn biết tôi có tiền liền không ngừng vơ vét, muốn tôi mỗi tuần phải đưa mấy trăm tệ..” Tô gia tuy rằng rất có tiền, nhưng cha mẹ anh cũng không nuông chiều con cái, tiền tiêu vặt của Tô Duy cũng không hơn học sinh khác bao nhiêu.
“Tôi không có nhiều tiền như vậy, nhưng tôi sợ hắn nói cho người khác biết, đành phải cho hắn tiền, tôi về nhà trộm tiền.. Bị anh trai phát hiện. Anh cho rằng tôi lấy tiền cho lũ bạn xấu, anh mắng tôi, nhưng tôi không thể giải thích..” Tô Duy khổ sở đưa tay đỡ trán: “Anh trai biết tôi có chuyện, bắt tôi nói, nhưng tôi sao dám nói cho anh biết ? Tôi và anh cãi nhau, trong lúc khổ sở chạy đến nơi này, muốn lên sân thượng một hồi, thế nhưng… Tôi .. lúc ở cầu thang..” Vai anh lại run, lần thứ hai chôn mặt vào đầu gối..
Đại Hoàng vỗ nhẹ lưng anh: “Đây không phải lỗi của anh..” Cậu không ngờ Tô Duy từng trải qua những chuyện như vậy. Ở trong mắt cậu, Tô Duy đẹp như một vị thần, chẳng ngờ thiên thần cũng từng trải qua những chuyện đau khổ đến vậy..
Tô Duy vò tóc, như một bệnh nhân lâm vào tuyệt vọng: “Tôi thấy Cao Cẩm với người kia đang …khẩu | giao”
Đại Hoàng toàn thân chấn động.
Về đến nhà, Đại Hoàng dùng cả buổi chiều chuẩn bị một bàn ăn phong phú cho Tô Duy. Lúc ăn cơm, Tô Duy nhìn Đại Hoàng như muốn nói rồi lại thôi. Đại Hoàng khổ não dùng đũa chọc cơm trong bát, tội nghiệp nói: “Bác sĩ, anh muốn nói gì thì nói đi, anh như vậy, em cảm thấy khó chịu.”
Tô Duy cúi đầu hỏi thăm: “Em… Ghét anh sao ?”
Đại Hoàng thở dài: “Anh là mong muốn như vậy sao ?”
Tô Duy khẽ gật đầu, lại vội vàng lắc đầu: “Anh nghĩ anh không xứng, nhưng lại không muốn mất em.”
Đại Hoàng cả giận mắng: “Một cái tát còn chưa đủ sao ?”
Tô Duy buông mắt không nói.
Đại Hoàng kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Tô Duy, hai tay nâng mặt anh, bắt anh nhìn thẳng cậu: “Tô Duy, không nên nghĩ như vậy, anh ở trong lòng nghĩ như vậy sẽ thành ám thị. Sẽ không tốt chút nào, vất vả lắm Cao Cẩm mới đi được, em cũng không muốn anh lại rơi vào khốn cảnh nữa.”
Tô Duy gật đầu, nhẹ nhàng ôm cậu, giọng nói nhàn nhạt lại mang theo một tia khẩn cầu hàm xúc: “Không được rời bỏ anh.. Lộ Tiêu.”
Đại Hoàng mềm lòng suýt chút nữa khóc òa. Cậu dùng lực ôm lấy Tô Duy, liều mạng gật đầu, cái cằm gầy một lần lại một lần dập xuống vai Tô Duy: “Sẽ không, Tô Duy, em yêu anh, tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh..”
Tô Duy khe khẽ thở dài, vùi mặt vào hốc vai cậu.
“Lộ Tiêu, em là chúa cứu thế của anh.”