Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 33 :

Ngày đăng: 01:41 19/04/20


“Mấy hôm trước tôi đưa cậu ấy một quyển sổ, bảo cậu ghi lại những gì xuất hiện trong mơ. Hôm nay cậu ấy nói với tôi, cả đêm qua đều mơ thấy bị quái thú rượt đuổi. Tôi hỏi cậu ấy quái thú kia có hình dạng như nào, cậu ấy nói không biết, căn bản không dám quay đầu lại nhìn. Tôi nói cho cậu ấy biết, nếu như còn mơ thấy giấc mơ này, nhất định phải quay đầu lại nhìn, xem rốt cuộc cái gì truy đuổi cậu, bởi vì đó là nguyên nhân khiến cậu cảm thấy áy náy, bất an.”



Lộ Tiêu cầm cuốn sổ ghi chép của Tô Duy, chậm rãi lật sang trang.



“Lúc đầu cậu ấy còn có thể mơ tới một số tình tiết đơn giản, thí dụ như ngồi bên biển bị trúng gió, đi dự lễ tang người khác. Sau đó giấc mơ càng ngày càng phức tạp, không thể chắp nối lại thành một câu chuyện. Cho tới một ngày, cậu ấy nói với tôi, giấc mơ của cậu không có bất cứ tình tiết hay nhân vật nào, chỉ có những đường cong phức tạp đi kèm là những âm thanh đáng sợ. Rồi sau đó, giấc mơ trở nên phức tạp đến nỗi cậu không thể nhớ được.



“Giấc mơ của cậu ấy trở nên phức tạp, tôi nghĩ là do cậu ấy đọc qua rất nhiều sách phân tích giấc mộng. Từ lần tôi phân tích ý nghĩa giấc mơ giúp, cậu ấy dần say mê “Phân tích giấc mộng” của Sigmund Freud, ba ngày đã đọc xong —— cậu ấy thực sự là một thiên tài. Cảnh trong mơ là phương thức để tiềm thức nhắn gửi thông tin, nhưng nó phải trải qua vài lớp ngụy trang, không dễ dàng có thể phát hiện. Cho nên khi hiểu rõ “Sói” có nghĩa là công kích, tiềm thức sẽ không còn dùng hình ảnh “sói” để nhắn gửi nữa mà đổi sang một biểu tượng khác chưa được tháo bỏ.



Lộ Tiêu đọc tới đây, vô thức nở nụ cười, nhẹ giọng đọc câu phía sau lên: “Tôi nghĩ, ban đầu cậu ấy giống như một tờ giấy trắng, bất luận cái gì vẽ lên cũng có thể rõ ràng. Đáng tiếc cậu nhuộm màu quá nhanh, để rồi bây giờ một chữ thường viết lên thôi cũng khó nhìn thấu.”



Đọc xong dòng này, Lộ Tiêu thất thần trong chốc lát —— Một bức tranh vẫn luôn còn mặt trắng ở phía sau, nhưng rồi nó sạch sẽ được bao lâu ? Các sắc khác rất nhanh sẽ vấy lên tờ giấy. Liệu có cách nào giúp cho tờ giấy trắng tinh trở lại không ?



Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Lô Tiêu giật mình run người một cái. Cậu cất cuốn sổ của Tô Duy lên giá sách như cũ, ra khỏi thư phòng đi mở cửa.



Vào nhà, Tô Duy một thân đầy mùi rượu.



Lộ Tiêu đỡ lấy anh, khẽ nhíu mày: “Anh uống rất nhiều rượu ?”



Tô Duy ánh mắt mơ màng nhìn cậu một hồi, không nói lời nào hướng vào buồng trong.



Lộ Tiêu vì anh rót một cốc nước nóng, ai ngờ Tô Duy được một tấc lại muốn tiến một thước đẩy tay cậu ra: “Tôi muốn uống sữa.”



Lộ Tiêu đi tới phòng bếp mở tủ lạnh, trong tủ thật sự có sữa, cậu liền rót một cốc bưng ra. Tô Duy vẫn chưa bằng lòng, nhãn thần mơ màng, nốt ruồi bên khóe mắt nhuốm vài phần điềm đạm đáng yêu: “Tôi muốn sữa nóng.”



Lộ Tiêu nhíu mày nhìn anh một hồi, một lần nữa trở về phòng bếp, cho cốc sữa vào lò vi sóng.



Cậu đứng cạnh lò vi sóng đợi sữa nóng. Tô Duy đi tới sau lưng, hai tay đặt bên hông, vùi mặt vào hốc cổ cậu: “Đại Hoàng..”



Ngày trước ở cùng Đại Hoàng, Tô Duy không thích cái tên này chút nào, thật giống tên một con chó, vậy nên thường hay gọi cậu là Lộ Tiêu. Thế nhưng đến lúc Đại Hoàng chân chính trở thành Lộ Tiêu, anh một lần nữa kêu biệt danh của cậu.



Lộ Tiêu lạnh lùng nói: “Tôi không phải hắn.”



Tô Duy thở dài, mùi rượu nhàn nhạt phả lên mặt Lộ Tiêu, khiến cậu nhíu mày càng chặt.
Lộ Tiêu lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nhìn cô ta, đi thôi.”



Lộ Tiêu hờ hững ngồi trong xe, ánh mắt trống rỗng, dây an toàn cũng không thắt.



Tô Duy nghiêng người giúp cậu thắt dây an toàn, vì động tác như vậy, mặt hai người đối diện nhau, cự ly rất gần. Tô Duy thắt được dây an toàn rồi cũng không lập tức ngồi thẳng, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Lộ Tiêu, không nhanh không chậm tới gần. Đến khi chóp mũi anh chạm lên chóp mũi Lộ Tiêu, hai mắt cậu nhắm lại, yên lặng chờ anh đến gần.



Tô Duy cũng không hôn lên.



Một lúc sau, xe bắt đầu khởi động.



Tô Duy một bên nắm tay lái, một bên nắm chặt tay Lộ Tiêu, cả khi bàn tay ướt mồ hôi cũng không buông ra.



Anh nói: “Trước đây tôi cũng từng nhảy lầu.”



“Cũng ?” Lộ Tiêu có chút nghi hoặc.



“Là Đại Hoàng giúp tôi nhớ lại, trước khi nhảy xuống tôi đã nghĩ gì. Em có thuật đọc tâm, không ngại phân tích cho tôi nghe chứ, trước khi nhảy lầu Lư Tương đã nghĩ gì ?”



“Lư Tương ? Nhảy lầu ?” Lộ Tiêu nhíu mày.



Tô Duy dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cậu.



Lộ Tiêu không dám tin hỏi: “Anh nói là, bà ấy nhảy lầu.. Bà ấy là nhảy lầu mà chết ?”



Tô Duy so với cậu còn kinh ngạc hơn: “Em không biết ?”



Qua vài giây, Lộ Tiêu đột nhiên “ha” một tiếng, cả người như bị ai rút hết khí lực xụi lơ trên ghế dựa: “Bà ấy nhảy lầu ? Chứ không phải vì độc của thuốc diệt chuột mới chết sao ?”



Tô Duy trầm ngâm không nói gì.



Lộ Tiêu đột nhiên tự giễu nở nụ cười, vừa cười vừa khẽ lắc đầu: “Bà ấy cư nhiên.. tự nhảy lầu sao…”