Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 35 :

Ngày đăng: 01:41 19/04/20


Đại Hoàng đương nhiên không lập tức trở về Lộ Tiêu, Lộ Tiêu qua hai ba ngày sau mới lại xuất hiện. Tô Duy nghĩ, có lẽ tin tức ấy làm cho cậu ta quá mức khiếp sợ, nên mới thay đổi nhân cách điều chỉnh lại mình.



Lộ Tiêu mặt không đổi sắc ra khỏi phòng ngủ, Tô Duy thậm chí đã thở phào nhẹ nhõm —— cái gì phải tới rốt cuộc cũng đã tới.



Tô Duy bảo cậu ngồi xuống: “Lư Tương không phải do em giết.”



Lộ Tiêu hoang mang nhìn anh một cái.



Tô Duy nói: “Tôi đã hỏi qua cảnh sát, nếu như em bôi sơn móng tay lên thuốc diệt chuột kéo dài thời gian, pháp y có thể kiểm tra ra ngay. Thế nhưng trong dạ dày Lư Tương không tìm ra chất này —— bà ấy không phải do em giết.”



Lộ Tiêu “Nga” một tiếng, rũ mắt, cũng chẳng phản ứng gì thêm.



Tô Duy cân nhắc một chút, hỏi: “Em nghĩ sao, tại sao trong bụng bà ta lại có thuốc diệt chuột ?”



Lộ Tiêu bình tĩnh đáp: “Bà ta tự ăn.”



Tô Duy nhíu mày.



Lộ Tiêu nói: “Ngoại trừ tôi cũng không còn ai hạ độc được bà ta. Nếu không phải là tôi thì chính bà ta tự ăn.” Nói đến đây cậu dừng một chút, hỏi: “Bà ấy chết lúc nào ?”



“Xế chiều ngày em mất tích.”



“Vậy được rồi. Chính bà ta tự ăn.”



Ngón tay của Tô Duy khẽ gõ mặt bàn, gằn từng chữ hỏi: “Em vừa nói trừ em ra không có ai có thể làm được, rồi lại hỏi bà ấy chết lúc nào .. Có phải em nghĩ ra có người có động cơ gây án, đúng hay không ?



Lộ Tiêu nhìn anh một cái, lần này biểu tình Tô Duy hiện rõ vẻ kiên định, cậu mím môi, không trả lời.



Tô Duy khẽ thở dài: “Vậy em nói cho tôi biết, vì sao bà ấy muốn uống thuốc diệt chuột ? Để tự sát sao ?”



Thanh âm Lộ Tiêu đều đều, không hề gợn sóng, giống như đã từng chứng kiến chuyện này: “Bà ấy muốn chết, trước khi chết còn muốn kéo tôi làm chuyện xấu. Bà ấy chờ tôi đi rồi uống thuốc diệt chuột, cảnh sát nói tôi vô tội, nhưng nếu không có người nói cho tôi biết, tôi sẽ nghĩ rằng, chính tôi đã giết bà ấy.”



“Vì sao bà ấy còn muốn nhảy lầu ?”



“Độc của thuốc diệt chuột căn bản chưa đủ giết người.”




Tô Duy đem ngọc trả vào tay cậu.



Lộ Tiêu từ trong hộp lấy ra một thứ giống như quyển nhật ký.



Tô Duy nhanh tay: “Có thể cho tôi nhìn một chút được không ?”



Lộ Tiêu chần chờ trong chốc lát, lắc đầu: “Tạm thời chưa được.”



“Bao giờ thì hết tạm thời ?”



Lộ Tiêu nhìn ánh mắt anh: “Đến khi tôi hoàn toàn tin anh.”



Tô Duy đột nhiên có cảm giác thất bại.



Cuối cùng, Lộ Tiêu đem tất cả món đồ cất lại vào hộp sắt, đặt hộp lên ngăn cao nhất trên giá sách Tô Duy —— không có khóa lại.



Tô Duy đứng sau lưng cậu, nhìn Lộ Tiêu kiễng chân cất đồ, không khỏi cười khổ: Nếu không tin tôi, sao lại đem hộp cất ở chỗ này, chẳng lẽ không sợ tôi nhìn lén hay sao ? Nếu đã tin tôi, sao còn nửa chặn nửa che như vậy ?



Nhưng anh biết, trước khi được Lộ Tiêu đồng ý, anh sẽ không mở chiếc hộp kia.



*****************



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Mấy chương gần đây rất khó viết, tôi muốn viết tính cách Lộ Tiêu mâu thuẫn một chút, để những việc làm của cậu không ai có thể lý giải, bởi chính cậu cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì, mọi mong muốn đều do tiềm thức thúc đẩy.



Giống như những gì đã xảy ra cậu ấy chắc chắn biết rõ, Tô Duy muốn gì cậu cũng đều biết cả. Cậu ấy với Tô Duy chỉ có giấu diếm, không có lừa dối, nhưng không thể tự nói ra tất cả mọi chuyện, lại không muốn phải cân nhắc, lựa chọn lời nói.



Cậu ấy muốn cho Tô Duy biết những gì đã từng xảy ra ( Vì cảm giác che giấu bí mật rất khó chịu ), nhưng cũng lại không muốn để Tô Duy biết (Nguyên nhân rất phức tạp), đại khái chuyện là như vậy ~



Còn một hai chương nữa chuyện của CP chính sẽ kết thúc.



Sau đó chuyên tâm bắt đầu viết CP phụ.