Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy
Chương 37 :
Ngày đăng: 01:41 19/04/20
Bách Bình Nam gặp lại Tô Duy đã là nửa tháng sau.
Buổi tối tháng sáu, anh mặc áo sơ mi dài tay, trong tay xách một túi lớn, trong túi chứa tóc giả và mặt nạ đen, ngoài ra còn rất nhiều dụng cụ linh tinh khác. Anh đi tới một nơi vắng người, chuẩn bị lấy ra một chiếc mặt nạ, phía sau đột nhiên truyền tới thanh âm của Tô Duy: “Bác sĩ Bách, anh không nóng sao ?”
Bách Bình Nam cả người cứng đờ, tay rút khỏi túi, chậm rãi xoay người.
Tô Duy từ trong bóng tối đi ra, hiển nhiên tâm tình rất tốt, khí sắc hồng thuận, giọng nói nhẹ nhàng: “Có rảnh không ? Chúng ta cùng tâm sự.”
Bách Bình Nam hít một hơi thật dài: “Đến nhà tôi đi.”
Đến một nơi sáng sủa, Tô Duy mới phát hiện sắc mặt Bách Bình Nam vô cùng tồi tệ, cả người hốc hác, vành mắt đen xì, không biết mất ngủ đã bao nhiêu ngày. Còn tệ hơn cả lúc Tô Duy mới trở về từ Mĩ, nhìn Bách Bình Nam bây giờ chẳng khác nào một cái xác không hồn.
Tô Duy từ đáy lòng khẽ mỉm cười: Cũng từng hy vọng anh ta trở nên như vậy, hôm nay được nhìn thấy, một chút cũng không ngạc nhiên.
Vào nhà Bách Bình Nam, anh ta bưng ra một cốc sữa đậu đưa cho Tô Duy: “Uống cái này đi, cà phê nhiều không tốt.”
Tô Duy nhìn chất lỏng trong cốc, ngửi qua hương vị cũng đã biết cách làm: “Bốn loại đậu xay ra, sau đó bỏ thêm mật ?”
Bách Bình Nam mỉm cười: “Thêm mật ong nguyên chất là hay nhất, nhưng trong nhà không có cái kia, chỉ bỏ thêm chút mật bông cải.”
Tô Duy đẩy cái cốc qua một bên, nhìn ánh mắt anh, gằn từng chữ: “Cảm ơn ý tốt của anh, chỉ có điều đồ của anh, tôi cũng không dám uống.”
Bách Bình Nam mỉm cười đáp lại ánh mắt anh, cũng gằn từng chữ: “Yên tâm, lần này tôi cũng không bỏ thuốc ngủ.”
Tô Duy sớm đã nghĩ tới, nhưng vẫn không nhịn được hít một hơi: “Quả nhiên là anh.”
Bách Bình Nam khẽ nâng mày: “Đúng vậy, tôi không chỉ cho cậu uống thuốc ngủ, còn làm thôi miên ám thị lại chuyện xưa. Thế nào, chuyện đấy vui vẻ chứ ?”
Tô Duy nhíu mày: “Anh từng trị liệu thôi miên với tôi, nên những gì tôi nhớ trong quá khứ vốn lẫn lộn, bởi vậy mới không hoài nghi anh.”
Bách Bình Nam cười nói : “Đúng là như vậy.”
Tô Duy thở một hơi dài, nắm giấy bút trên bàn trà: “Tôi tới đây cũng là muốn rủ anh chơi một trò thú vị. Anh viết xuống giấy bài thơ hoặc bài hát ưa thích của mình, tôi sẽ đoán xem liệu có đúng hay khônng ?”
Ánh mắt Bách Bình Nam thâm trầm nhìn anh, sau đó cầm giấy bút lên viết vài chữ, Tô Duy cũng viết xuống, đẩy tờ giấy đến trước mặt Bách Bình Nam.
Bách Bình Nam cầm lấy, thấy trên đó viết: “Đạp sa hàng, Tần quan.” (Đạp thanh, Tần xem ) Anh vẫn cười: “Ồ, cậu đã đoán sai rồi.”
Tô Duy mặt không đổi sắc, chậm rãi nói: “Thật không ? Tôi còn tưởng “Vụ thất lâu, nguyệt lạc độ” là câu mà anh thích nhất chứ ?” (Vụ thất lâu, nguyệt lạc độ : Sương lỡ lầu, trăng lạc bến )
Bách Bình Nam thu lại dáng cười, nắm chặt đáp án trong tay mình, trên giấy quả nhiên viết: “Vụ thất lâu, nguyệt lạc độ”. Anh thở dài:
“Sao cậu biết được ?”
Hắn nhớ lại rất nhiều năm trước, thầy giáo đứng trên bục giảng, tay cầm quyển sách, khóe mắt nheo lại tràn ý cười.
“Nói đến hí kịch, tôi thích nhất 《 Mẫu Đơn 》”
Dưới lớp rì rào, chẳng biết ai nói : “Thầy Lộ, hát một đoạn đi !”
Lộ Lạc buông sách giáo khoa, giơ tay lên ý bảo mọi người yên lặng một chút, giọng nói nhẹ nhàng ——
“Chuyện chẳng biết bắt đầu thế nào, cứ như vậy mà khắc sâu. Người sống có thể chết, chết có thể sinh, trong mộng tình, cần gì phải chân thật…”
Chuyện chẳng biết bắt đầu thế nào, cứ như vậy mà khắc sâu..
Trong mộng tình, cần gì phải chân thật.
Chiếc cốc tỏa ra hơi nóng, Bách Bình Nam nhắm mắt lại. Hắn cúi đầu nhìn mặt nước trong suốt, hiện lên dáng cười nọ.
Hắn uống xong cốc nước, giống như đem dáng cười kia nuốt vào bụng. Kỳ thực, rất nhiều năm trước, nụ cười kia đã khắc sâu trong lòng này.
Tô Duy về nhà, Đại Hoàng đứng bên ban công nhìn đến xuất thần. Nghe được tiếng cửa mở phía sau, cũng không quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi : “Anh đi tìm hắn ?”
“Đúng vậy.”
Đại Hoàng cười khổ: “Nguyên lai anh lại gạt em.”
Tô Duy nhìn bóng lưng cậu thật sâu, đáng tiếc lúc này Lộ Tiêu quay lưng về phía anh, không cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng: “Vậy em có giấu anh cái gì không ? Đại Hoàng ?” Hai chữ cuối cùng, Tô Duy trầm giọng nói.
Lộ Tiêu cả người chấn động, chậm rãi xoay người lại.
Tô Duy thở dài: “Lộ Tiêu, Đại Hoàng hoàn toàn bắt đồng với nhân cách của của em, nếu em khôi phục sẽ đem lại cảm giác khác, sao anh không đoán ra chứ ? Em khôi phục từ lúc nào ?”
“Em trở về Lộ Tiêu lần cuối cùng.”
Tô Duy bước lên phía trước, ôn nhu vuốt tóc cậu, kéo cậu vào lòng: “Được rồi, đều qua rồi, tất cả đều qua rồi, một lần nữa lại bắt đầu.”
Lộ Tiêu thật lâu không nói gì, Tô Duy kéo tay cậu đặt bên hông mình, Lộ Tiêu lúc này mới bị động ôm lấy anh.
Tô Duy hôn trán cậu: “Anh đi tắm trước, đi ngủ sớm đi.”
Vào phòng ngủ thay quần áo, Tô Duy phát hiện trong hộc tủ có một quyển sổ. Anh tập trung nhìn vào, là nhật ký của Lộ Tiêu. Cầm quyển nhật ký lên, một tờ giấy ngả vàng lặng lẽ rơi xuống đất.
Trang giấy cuối, là nét bút non trẻ của Lộ Tiêu.