Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy
Chương 43 : Phiên ngoại 6
Ngày đăng: 01:41 19/04/20
Nhậm Tiểu Thiên giống như bốc hơi, hơn một tuần lễ rồi mà Lâm Duẫn Nhiên vẫn không có tin tức gì từ cậu. Anh buồn bã đi đến công ty A tìm người, kết quả lại hay tin từ lễ giáng sinh rồi Nhậm Tiểu Thiên vẫn chưa đi làm.
Lâm Duẫn Nhiên vừa buồn vừa bực, thiếu chút nữa chạy đến nhà Nhậm Tiểu Thiên tìm hiểu. Nhưng phần là do anh sợ mẹ của cậu, phần lại nghĩ hổ dữ cũng không ăn thịt con, chuyện nhà họ mà anh nhúng tay vào chỉ sợ còn bết bát thêm, nghĩ vậy đành phải kiềm chế lo lắng.
Nhậm Tiểu Thiên lặn mất được tám ngày, Lâm Duẫn Nhiên nhận được một cuộc gọi, là Thân Ái Du Mộc Khó Chịu gọi tới. Phải biết rằng Tô Duy hiếm lắm mới chủ động liên lạc với Lâm Duẫn Nhiên, nếu là ngày trước, nhận được một tin nhắn ngắn của Tô Duy thôi cũng đủ khiến anh vui mừng cả ngày trời rồi, nhưng trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là lo lắng chuyện của Nhậm Tiểu Thiên, thấy Tô Duy gọi tới cũng chẳng có hưng phấn gì, chậm chạp nghe máy: “A Duy.”
Tô Duy nghe giọng anh ở đầu dây, không khỏi thở dài khẽ nói: “Hôm nay có người đến tìm tôi điều trị bệnh tâm lý.”
Lâm Duẫn Nhiên vẫn còn mơ hồ, lại nghe Tô Duy nói tiếp: “Là một người mẹ đưa con tới, nói con của bà ấy đồng tính muốn nhờ tôi trị liệu.”
Lâm Duẫn Nhiên: “!!!!”
Tô Duy lại thở dài: “Người ấy chính là Nhậm Tiểu Thiên.”
Nửa giờ sau, Lâm Duẫn Nhiên có mặt ở nhà Tô Duy.
Lộ Tiêu đưa cốc cà phê nóng cho Lâm Duẫn Nhiên. Anh thầm nghĩ, cậu bé này so với trước đây có gì đó khang khác. Nhưng vẫn là gương mặt đó, cụ thể khác ở đâu anh cũng chẳng nói được. Đồng thời anh hẵng còn lo lắng chuyện Tiểu Thiên nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Tô Duy lãnh đạm nói: “Vốn là tôi muốn nói cho bà ấy biết, từ năm 1973, hiệp hội tâm lý của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ đã loại bỏ đồng tính luyến ái ra khỏi hệ thống phân loại bệnh tâm lý. Nhưng nếu như tôi không nhận, e rằng bà ấy lại đưa Nhậm Tiểu Thiên đi tìm bác sĩ khác nên tôi giữ họ lại.”
Lâm Duẫn Nhiên lập tức hỏi: “Cậu định làm thế nào ? Bao giờ thì họ quay lại ?”
Tô Duy nói: “Hai giờ chiều mai bọn họ sẽ quay lại, tôi có nói chuyện với mẹ cậu ấy, mong muốn bà ấy không ở đây can thiệp trị liệu của tôi. Nếu cậu muốn gặp Tiểu Thiên tôi có thể giúp cậu nghĩ biện pháp.”
Lâm Duẫn Nhiên như bị rút hết khí lực mà xụi lơ trên ghế sô pha nhà Tô Duy, anh đờ người ra một hồi, sau đó lại ngồi thẳng dậy: “A Duy, nếu cậu làm vậy, danh dự của cậu có thể…”
Nhậm Tiểu Thiên lắc đầu: “Không tốt. Mẹ đập điện thoại di động của em, ngay cả đi làm cũng không cho em đi, bắt em gặp rất nhiều bác sĩ tâm lý.. Ai cũng nói rằng đồng tính luyến ái không phải bệnh, nhưng bà không chịu tin, nhất định muốn chữa cho em.”
Lâm Duẫn Nhiên chỉ biết trầm mặc.
Giọng Nhậm Tiểu Thiên trầm xuống: “Cha em mất sớm, đều là một tay mẹ nuôi lớn lên. Mẹ em rất bảo thủ, em đã sớm biết bà ấy không thể chấp nhận được, thế nên vẫn chần chừ không dám comeout…”
Tay Lâm Duẫn Nhiên giấu sau áo đan chặt vào nhau, cố gắng bày ra dáng cười: “Bà ấy không dễ dàng chấp nhận.”
Nhậm Tiểu Thiên nhìn anh một chút, ánh mắt ẩn chứa vô vàn tâm tình không nói nên lời. Cậu ngập ngừng muốn mở miệng thế nhưng cái gì cũng chẳng nói được, chỉ biết liên tục lặp lại câu “Xin lỗi”.
Đã đến nước này, Lâm Duẫn Nhiên cũng không phải không hiểu. Lúc này anh ước gì có thể đem từng câu từng chữ trong lòng nói hết ra xong rồi cả đời không quay lại với nhau, đến khi ấy anh mới hết hy vọng. Giãy dụa thật lâu, cuối cùng Lâm Duẫn Nhiên lựa chọn giữ phong độ, từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp nhét vào tay Nhậm Tiểu Thiên: “Trả lại cậu.” —— bên trong chiếc hộp là món quà sinh nhật ngày ấy Tiểu Thiên tặng.
Nhậm Tiểu Thiên cầm chiếc hộp kinh ngạc một chút, Lâm Duẫn Nhiên đột nhiên lui về phía sau khẽ mỉm cười nói: “Chúc cậu hạnh phúc.” Còn không đợi Nhậm Tiểu Thiên phục hồi tinh thần anh đã nhanh chóng quay đầu chạy về xe mình.
Đến bên cạnh xe rồi, hai tay run rẩy mãi không mở được cửa xe. Anh dùng sức giật mạnh, cửa xe vẫn không chịu nhúc nhích. Chờ bình tĩnh lại, anh chậm rãi lấy chiếc chìa khóa từ túi ra, cuối cùng cũng nghe được tiếng cửa mở bên trong. Anh cảm thấy vô cùng mất mặt, mắt bị hơi nước che mờ, nếu không lập tức trốn vào xe chỉ sợ sẽ đứng bên đường khóc thành tiếng.
Vất vả mở cửa xe, chân chưa kịp đặt vào, thắt lưng đột nhiên bị một người phía sau vững vàng ôm lấy.
Thanh âm Nhậm Tiểu Thiên mang theo nức nở, ở sau lưng anh vang lên: “Thầy, Thầy Lâm, Lâm Duẫn Nhiên, em không muốn chia tay với anh.”
Lâm Duẫn Nhiên nhẹ buông tay, chìa khóa trên tay rơi xuống.
Anh quay người mạnh mẽ ôm lấy Nhậm Tiểu Thiên, cắn răng nghiến lợi nói: “Được, vậy sẽ không chia tay! Ai cũng không thể bắt chúng ta chia tay!”