Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy
Chương 45 : Phiên ngoại 8
Ngày đăng: 01:41 19/04/20
Hôm sau, Đường Ân đi tới gặp Tô Duy.
Tô Duy nghe bà kể khổ, hết oán giận lại muốn nguyền rủa, chỉ bình tĩnh hỏi: “Cô biết đồng tính luyến ái không phải bệnh tâm lý chứ ?”
Đường Ân ngây người môt chút, vẻ mặt không tình nguyện lảng tránh câu hỏi này: “Mặc kệ như nào, tôi không có khả năng tiếp thu chuyện con mình là đồng tính.”
Tô Duy hỏi: “Vì sao ?”
Đường Ân có chút xao động, nói năng cũng trở nên lộn xộn: “Vì sao cái gì nữa ? Nếu con cậu là đồng tính thì cậu có thể vui vẻ được sao ? Nghĩ đến chuyện con mình yêu rồi cùng đàn ông làm cái này cái kia đã đủ buồn nôn rồi ! Tôi còn muốn bế cháu trai!”
Lúc này Lộ Tiêu đang ở trong phòng dùng máy tính, nghe ngoài kia ồn ã không khỏi khẽ cười: Nếu Đường Ân biết Tô Duy cũng là đồng tính, không có khả năng sinh con rồi có con bị đồng tính, chắc là sợ muốn chết a ~
Tô Duy cũng không ngại nghe Đường Ân chửi bới đồng tính luyến ái, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: “Tại sao cô lại nghĩ đến chuyện con trai mình đóng cửa trong phòng làm chuyện yêu đương ? Nếu như em ấy với phụ nữ ở cùng nhau, cô nghĩ cảnh tượng kia rất mỹ diệu sao ? Đầu tiên cô nên hiểu, tính hướng là chuyện không thể miễn cưỡng, cô sống chết muốn Tểu Thiên kết hôn, vậy tưởng tượng một chút, nếu có người bắt cô yêu phụ nữ…”
Đường Ân kích động bác bỏ: “Đàn ông đàn bà ở với nhau mới là hợp luân lý đạo đức hợp lẽ trời ! Bây giờ nó không bình thường, sau này sao có thể bắt tôi đi yêu phụ nữ ?”
Tô Duy khẽ cười một chút: “Không, không phải. Không có không bình thường gì ở đây cả. Hiệp hội tâm lý của hiệp chủng quốc Hoa Kỳ sớm đã loại đồng tính luyến ái ra khỏi bệnh tâm lý, chính là vì từ góc độ sinh lý và tâm lý mà nói, nó chỉ có thể tồn tại hoặc không tồn tại, không thể phân đúng sai. Tiểu Thiên thích đàn ông, cái đó cùng đạo đức không quan hệ. Cô bắt em ấy cùng phụ nữ kết hôn, nhưng căn bản em ấy vô pháp nảy sinh phản ứng. Kể cả khi em ấy có khả năng sinh con, nếu em ấy không yêu vợ mình, để cô ấy sống cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc chỉ có cô độc khổ đau. Cái này mới chính là không đạo đức.”
Đường Ân một mình nuôi con nhỏ, nghe xong lời này không khỏi dâng chút cảm xúc, nhưng bà vẫn lớn tiếng khinh thường như trước: “Ở chung lâu ngày rồi cũng thích thôi, nó bây giờ cùng đàn ông ở một chỗ đúng là điên rồ !”
Tô Duy khe khẽ thở dài: “Nếu như cô cùng phụ nữ lâu ngày ở chung một chỗ, cô có khả năng thích người ấy không ?”
Đường Ân còn muốn phản bác, Tô Duy lại ra dấu muốn bà bình tĩnh một chút, nói tiếp: “Đường phu nhân, cháu nghĩ cô nên lên mạng tìm hiểu về đồng tính luyến ái và tính hướng một chút. Tình yêu với giới tính không có quan hệ, phương thức ở chung của nam nam với nam nữ cũng không có nhiều sai biệt. Giả dụ bây giờ Nhậm Tiểu Thiên cùng vợ mình có xung động, nhưng loại xung động này chỉ tồn tại riêng lẻ và mang tính nhất thời, không có quan hệ với chuyện tính hướng. Cũng không thể nói bây giờ em ấy cùng người yêu chia tay là có thể thích con gái ngay được.”
Đương Ân rốt cuộc nghe vào lời của anh, có chút không thoải mái hỏi: “Cậu nói nó không thay đổi được ?”
Tô Duy nói: “Chuyện tình cảm, cháu nghĩ người lớn không nên xen vào. Nếu như không thích hợp sẽ tự tan thôi. Cháu hiểu người lớn muốn con trẻ nếm chút khổ cay, nhưng chút đắng ấy bọn họ không thể tự mình trải nghiệm, giả như có tránh được, người lớn lại phải canh cánh nhắc con lo con cả đời. Ví dụ thế này, ta nói với một đứa bé không nên đụng vào chén nước nóng, đứa bé ấy chưa chắc đã nhớ kỹ, thậm chí nếu không phục còn cố phạm sai lầm. Nhưng nếu đứa bé ấy bị bỏng rồi, nó sẽ thấy sợ và không muốn lặp lại nữa. Hơn nữa Tiểu Thiên mới ra trường, cho dù em ấy có đi sai đường cũng không phải không có khả năng quay đầu lại. Nếu thái độ em ấy kiên định như vậy, sao cô không để cho em ấy thử một chút ?”
Đường Ân trầm mặc hồi lâu.
Tô Duy cùng Đường Ân nói chuyện hai giờ, Đường Ân mới bắt đầu dao động một chút.
Tô Duy tiễn bà ra khỏi cửa, xoay người trở lại phòng đã thấy Lộ Tiêu đi ra, cậu tựa bên tường, như cười như không nhìn anh.
Nhậm Tiểu Thiên đi từng bước về phía Đường Ân, bộ dạng như đã quá mệt mỏi, ánh mắt không nhìn ra nửa điểm giận dữ. Cậu đi tới trước mặt mẹ nhìn, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con van mẹ..”
Đường Ân nháy mắt khóc như mưa, nắm chặt cánh tay cậu điên cuồng mắng: “Mẹ nuôi lớn con đến giờ! Con lại đi.. lại đi lừa gạt, lại nói thích đàn ông! Mẹ cũng van con, van con, xin con đừng như vậy nữa..”
Nhậm Tiểu Thiên “rầm” một tiếng quỳ xuống dưới đất, thanh âm tràn đầy kiên định: “Con yêu thầy Lâm, con không muốn mất đi thầy ấy. Mẹ, lần này thứ lỗi con bất hiếu, không thể nghe lời mẹ..”
Chẳng biết Đường Ân nghĩ gì, bà đảo mắt nhìn xung quanh, đột nhiên chạy ào vào phòng bếp khiến cho mọi người cả kinh. Lộ Tiêu muốn chạy vào theo, lại thấy Đường Ân giơ dao lao ra, sợ đến nỗi đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích.
Trên mặt Đường Ân chỉ toàn nước mắt, thế nhưng thần trí rõ ràng hơn ít nhiều, tỉnh táo nhìn Nhậm Tiểu Thiên đang quỳ dưới đất: “Con muốn yêu nó, được, mẹ không ngăn cản con nữa, đứa con nuôi hai mấy năm có cũng như không. Mẹ có lỗi với cha con, ngày hôm nay, nếu con chọn người đàn ông này, mẹ lập tức xuống tìm cha con.”
Tô Duy im lặng nãy giờ, thấy thế liền nhanh chóng nghĩ cách an ủi bà, anh lặng lẽ tới gần, muốn nhân cơ hội đoạt dao trong tay bà; Lâm Duẫn Nhiên bị dọa choáng váng, một chữ đều không dám nói; Lộ Tiêu lạnh mắt nhìn Đường Ân, giữ Tô Duy lại không cho anh đi.
Ngay lúc Lộ Tiêu muốn mở miệng, Nhậm Tiểu Thiên đứng lên, vẫn lãnh tĩnh mà kiên định: “Mẹ, con vẫn luôn cảm thấy mẹ là một người ích kỷ. Mẹ tính toán chi ly muốn con chiếm tiện nghi bạn cùng lớp, mẹ làm rất nhiều chuyện khiến con cảm thấy chán ghét. Thế nhưng trước giờ, mặc kệ mẹ làm gì, con đều biết mẹ là vì con, muốn con được tốt..”
Đường Ân sững sờ.
Nhậm Tiểu Thiên nói tiếp: “Con không ngờ mẹ lại ích kỷ đến mức dùng tính mạng mình uy hiếp con mất đi hạnh phúc. Hiện tại con có thể đáp ứng mẹ chia tay thầy Lâm, nhưng con không sung sướng, như vậy mẹ sẽ hài lòng chứ ? Cách đấy mấy tháng, con nghe mẹ đồng ý bị nhốt ở trong nhà, mẹ có thấy vui không ? Mẹ, con không muốn lừa dối mẹ, cho dù bây giờ trong tay mẹ là dao đi chăng nữa, con cũng không muốn cùng thầy Lâm phải chia tay. Nhưng nếu mẹ muốn chết, chính con cũng không có mặt mũi nào tiếp tục sống, nếu mẹ nghĩ đã nuôi không con hai mươi năm nay, vậy con cũng không muốn sống thêm trên đời này nữa, chúng ta cùng đi tìm cha đi, coi như con cùng mẹ nương tựa bao nhiêu năm qua là uổng phí.”
Những người khác đều bị lời này của cậu làm cho khiếp sợ, không biết nói gì thêm, đành nín thở đợi Đường Ân trả lời.
Lâm Duẫn Nhiên ngơ ngác nhìn sườn mặt Nhậm Tiểu Thiên, đột nhiên thấu cái gọi là vạn phần kiên định. Trước giờ anh luôn nghĩ cùng Nhậm Tiểu Thiên một chỗ là anh cần hy sinh càng nhiều, nỗ lực lại nhiều hơn nữa. Nhưng mà giờ phút này anh rốt cuộc minh bạnh, anh cố gắng hết sức nhưng chỉ trao đi ba phần, mà Tiểu Thiên chỉ có hai phần nhưng lại không do dự trao cả hai.
Đường Ân không tiến thêm bước nào nữa, nhưng con dao trong tay vẫn không chịu buông, cứ như vậy giằng co.
Lâm Duẫn Nhiên thở dài, cam chịu số phận mà bước ra phía trước, anh nắm tay Nhậm Tiểu Thiên cùng quỳ xuống, nhẹ giọng nói: “Mẹ, cho chúng con một cơ hội đi.”
Đường Ân ngây người.
So với mẹ mình, Nhậm Tiểu Thiên cũng kinh ngạc không kém, lại dùng sức nắm chặt tay Lâm Duẫn Nhiên.
Mấy giây sau, Đường Ân rốt cuộc buông dao xuống.