Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 6 :

Ngày đăng: 01:40 19/04/20


Sớm hôm sau, lúc Đại Hoàng tỉnh dậy thấy Tô Duy ngồi bên đầu giường, mặt không đổi sắc nhìn cậu.



Đại Hoàng ngây người mấy giây, có chút ngượng ngùng kéo chăn lên cao một chút : “Khụ, bác sĩ..”



Tô Duy giơ tay lên sờ bên tóc mai, tay áo sơ mi thuận thế mà trượt xuống, lộ trên cánh tay một hình xăm.



Đại Hoàng thấy hình xăm kia quả nhiên mặt biến sắc, trong nháy mắt trở nên tỉnh táo. Một lúc sau, cậu khó khăn cất tiếng : “Bác sĩ, anh có thể buông tay áo xuống không ? Nhìn hình xăm kia em cảm thấy khó chịu.”



Tô Duy theo lời cậu kéo tay áo xuống, ôn nhu đặt tay lên trán Đại Hoàng, nhẹ nhàng áp xuống. “Nói cho tôi biết, bây giờ cậu nghĩ đến cái gì.”



Đại Hoàng vẻ mặt mơ màng nhìn chằm chằm lên trần nhà, đột nhiên trở nên hoảng sợ, cả người run rẩy : “Đều không phải, tôi đều không phải…”



Tô Duy không nghĩ tới Đại Hoàng sẽ phản ứng kịch liệt như thế, liền thu tay lại. Phải biết rằng không nên để bệnh nhân rơi vào hỗn loạn.



Đại Hoàng bất ngờ rơi nước mắt, cậu không ngừng thì thào : “Tôi không phải là quái vật… đều không phải…đừng đụng vào người tôi.”



Tô Duy kéo cậu vào trong lòng, ôn nhu vỗ về : “Cậu không phải là quái vật. Lộ Tiêu, có tôi ở đây rồi.”



Thật lâu sau, Đại Hoàng cuối cùng cũng trấn tĩnh lại, đưa tay ôm chặt Tô Duy :”Bác sĩ, em thấy một chút hình ảnh.. một người phụ nữ ở trên người em đâm xuống tạo hình xăm, bà ta mắng em là quái vật, nói em ép bà ta thành điên…”



Tô Duy nhẹ nhàng đỡ lưng cậu, cố gắng để cậu bình tĩnh lại.. :”Người phụ nữ kia là mẹ kế của cậu sao ?”



Đại Hoàng gật đầu : “Em cảm thấy khó chịu, em không biết tại sao mình lại muốn khóc… ngực của em cũng rất đau..”



Tô Duy đi rửa hình vẽ trên cánh tay, vì Đại Hoàng mà xuống bếp làm bữa sáng. Đại Hoàng vừa rồi bị kích động, nửa thật nửa giả bày dáng vẻ yếu đuối, thấy Tô Duy đem điểm tâm lên, cậu lại không biết tốt xấu tiếp tục ăn vạ, “Bác sĩ, ngực em đau quá, cánh tay cũng tê rần. Anh có thể đút cho em ăn không ?”



Tô Duy mặt không đổi sắc nhìn cậu, đang cân nhắc có nên giúp cậu không, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.



Cúp điện thoại xong, Tô Duy xin lỗi nói : “Tôi phải đi ra ngoài. Cậu ăn xong bữa sáng có thể ra ngoài đi dạo một chút, nhớ kỹ đừng đi quá xa.”



Đại Hoàng không vui hỏi : “Lại là tên cảnh sát hư hỏng kia ?”



“…Ừ.”




Đại Hoàng ngẩn người nhìn anh : “Vì sao ?”



Tô Duy mặt không đổi sắc nhún vai : “Cậu không phải là làm tổ trên giường ở cữ sao ? Canh cá trích thúc sữa.”



Đại Hoàng sợ ngây người.



Mấy giây sau, Đại Hoàng từ trên giường nhảy xuống bám lấy Tô Duy, hai mắt lấp lánh. “A ~~ bác sĩ, không ngờ anh cũng biết nói giỡn nha. Nói tiếp cho em nghe đi ~~~~”



Tô Duy giống như một ác bá nắm cằm mình nói, “Ái phi, cười cho gia nhìn một chút.” Sau đó lạnh lùng rời đi.



Đêm đến, Tô Duy thấy Đại Hoàng ngồi trước máy tính lên mạng, nhịn không được nhìn qua một chút.



Đại Hoàng không thỏa mãn được với sách của Tô Duy, bắt đầu nỗ lực lên mạng tìm kiếm dữ liệu liên quan đến thuật thôi miên. Cậu tìm thấy một cái tên blog là “Cực độ thôi miên”, mở ra, phát hiện yêu cầu mật mã.



Tô Duy cau mày đọc câu hỏi mật mã : “Tận thế ?”



Anh đem năm 2012, tháng 12, ngày 21 kết hợp nhiều kiểu khác nhau gõ vào, đều báo mật mã sai. Tô Duy vỗ vỗ vai Đại Hoàng. “Bỏ đi, xem mấy cái vớ vẩn này làm gì. Đi tìm mấy quyển sách chuyên nghiệp ấy.”



Đại Hoàng yên lặng suy nghĩ một lát, gõ xuống một số “0”, blog kia bắt đầu hiện ra.



Tô Duy đọc lướt qua nhật ký “Cực độ thôi miên” này, thấy người viết ký tên là L.D. Anh ta đem thôi miên phân ra làm bốn loại cấp độ : Cạn độ thôi miên, trung độ thôi miên, thôi miên chiều sâu, và cực độ thôi miên. Cho tới nay giới học thuật chỉ công nhận 3 loại cấp độ, cái gọi là “Cực độ thôi miên” rõ ràng là của blooger kia tự đặt.



Tô Duy lắc đầu bình luận : “Buồn cười.” Anh cũng không nhìn tiếp nữa, dặn dò Đại Hoàng vài điều rồi bỏ đi.



Đêm đã khuya, Tô Duy đang mơ màng ngủ, mơ hồ nhận thấy có người ở phía sau lưng đang leo lên giường mình.



Ngón tay người kia đặt lên huyệt phía sau anh, nhẹ nhàng xoa bóp, nhỏ giọng nói : “Bác sĩ, em muốn thử thôi miên anh.. Bây giờ anh đang cảm thấy mệt mỏi… Rất mệt.. không mở mắt ra được..”



Tô Duy buồn cười nghĩ, muốn ngăn cản hành động của cậu, lại cảm giác toàn thân vô lực, mí mắt nặng nề không mở ra được.



“Ngủ đi, bác sĩ.”