Bác Sĩ Tâm Lý Tô Duy

Chương 8 :

Ngày đăng: 01:40 19/04/20


Vụ án của Lư Tương có tiến triển mới.



Cảnh sát tìm được nhân chứng chứng minh ngày Lư Tương tự sát, từ sáng đến chiều Đại Hoàng đều ở trong vườn hoa, theo miêu tả của vài người qua đường và cảnh sát tuần tra thì lúc ấy rất có khả năng cậu đã hình thành nhân cách mới. Mà căn cứ vào kết quả giám định pháp y, thuốc diệt chuột trong dạ dày Lư Tương được hấp thụ vào khoảng bữa trưa.



Sau một thời gian tranh luận, vụ án được kết luận là án tự sát. Mặc dù Dương Thiếu Quân vẫn còn hoài nghi nguyên nhân Đại Hoàng bị rối loạn nhân cách, nhưng vẫn nghe theo kết quả, chấm dứt điều tra.



Để mừng vụ án kết thúc, Tô Duy đồng ý điều kiện cùng Đại Hoàng đi chơi công viên một ngày.



Từ lúc tốt nghiệp trung học Tô Duy đã không còn đến công viên, lần ấy anh cùng Dương Thiếu Quân và cái người đã vĩnh viễn chôn sâu trong lòng cùng đi…



Công viên mới xây cách đây hai năm với quy mô lớn, có đầy đủ các loại trò chơi mạo hiểm tân tiến nhất, đứng ở dưới thôi cũng có thể nghe thấy tiếng du khách thét chói tai, thật vô cùng kích thích.



Đại Hoàng có vẻ rất hưng phấn, dù sao cậu cũng chỉ mới 18, gọi là thiếu niên cũng chẳng sai. Nhưng Tô Duy thì lại chẳng có chút thích thú gì, giống như cảm thấy chơi mấy loại trò chơi này là một loại chuyện thấp kém.



Bắt đầu với trò ‘thuyền hải tặc’, nhìn con thuyền chạy như bay lên trời, Tô Duy cũng không đồng ý lên, chỉ mua một vé đưa cho Đại Hoàng, còn mình thì đứng dưới chờ cậu. Với sự sắp xếp này, Đại Hoàng vô cùng bất mãn, điều này không nằm trong mong muốn của cậu khi rủ anh đi chơi công viên —— Thực tế, cái cậu muốn là xem Tô Duy lúc nào cũng mang biểu tình cấm dục, lạnh lùng như muốn đóng băng không khí xung quanh kia, khi hoảng sợ thì biến thành dạng gì cơ.



Đại Hoàng dùng đủ mọi trò ỉ ôi nhõng nhẽo, Tô Duy cuối cùng cũng đồng ý cùng cậu chơi trò ‘vượt thác’.



Các du khách tham gia chơi ‘vượt thác’ sẽ ngồi trong chiếc thuyền nhỏ, từ độ cao mười mét phóng xuống nước, hưởng thụ cảm giác mất trọng lực vô cùng kích thích. Bởi vì tham gia chơi trò này nhất định sẽ bị ướt nên nhân viên phát cho mỗi người một chiếc áo mưa để mặc vào.



Đại Hoàng ngồi phía trước Tô Duy, lúc thuyền đi lên cao, theo trọng lực cậu dựa vào lòng anh. Tô Duy ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt phảng phất trên người cậu, cảm giác rất tinh tế. —— Đại Hoàng dùng cùng loại nước gội đầu, sữa tắm, quần áo cũng giặt cùng một loại xả với anh, vị đạo trên người cậu với anh gần như giống nhau như đúc, loại cảm giác quen thuộc này khiến Tô Duy cảm thấy rất thoải mái.



Thuyền lên tới chỗ cao nhất, trước lúc thuyền lao xuống phía dưới một giây, Đại Hoàng đột nhiên xoay người, nhanh chóng lấy đi mũ áo mưa của Tô Duy, sau đó vui sướng hét ầm lên khi thuyền bắt đầu rơi.



Lúc lao xuống, hai tay Tô Duy nắm chặt thành thuyền, Đại Hoàng đột nhiên cử động khiến anh không kịp phản ứng, đến khi bị nước bắn đầy lên mặt, anh thực sự muốn quăng cái tên hỗn đản ngồi trước mặt mình kia ra khỏi thuyền.



“Ha ha ha ..” Từ thuyền bước xuống, Đại Hoàng nhìn vẻ mặt chật vật của Tô Duy, cười đến nghiêng người.



Tô Duy vuốt mái tóc ướt nhẹp, nhắm mắt, hít thật sâu, sau đó mở mắt ra hung hăng trừng Đại Hoàng. Kỳ thực anh hiểu hành động của Đại Hoàng, gặp một chiếc hộp được đóng gói kĩ càng, trang trí đẹp mắt, đa số mọi người đều muốn mở chiếc hộp ra xem bên trong đó chứa đựng những gì.



“Anh trai…” Đại Hoàng không sợ chết tiến lại gần : “Cùng em chơi trò tàu lượn siêu tốc nữa có được không ?”



Tô Duy cố nén xung động muốn tặng một đấm lên gương mặt tuấn tú kia, lạnh lùng nói : “Không hứng thú.”




Anh ở lầu dưới mua cái bánh tiêu, cắn một miếng không khỏi cau mày —— mấy tháng nay, Đại Hoàng chăm dạ dày anh đến chu đáo, trở nên kén ăn hơn rất nhiều.



Không cách nào khác, anh đành ôm bụng rỗng đến trường.



Lâm Duẫn Nhiên ngồi trong phòng làm việc, vừa hoàn thành công việc nên chẳng biết làm gì, ngồi cầm điện thoại di động, đờ người ra nhìn dãy số trong danh bạ.



Dãy số này là của Tô Duy, chỉ là tên người bị Lâm Duẫn Nhiên sửa thành “Thân ái Du Mộc khó chịu.”



Ngón tay anh đặt trên phím gọi, nhưng cũng không ấn xuống.



Nhậm Tiểu Thiên ở phía sau xông vào phòng làm việc.



Hai tay cậu để trong túi, mặt không đổi sắc tới trước mặt Lâm Duẫn Nhiên : “Thầy Lâm, em ở khóa 08, khoa Cơ giới học, Nhậm Tiểu Thiên.”



Lâm Duẫn Nhiên thờ ơ ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lại cúi xuống nghịch nghịch điện thoại.



Nhậm Tiểu Thiên cũng không để ý thái độ của anh, giọng nói vững vàng : “Học kỳ này em không qua môn của thầy, mong thầy có thể kéo em một chút.”



Lâm Duẫn Nhiên nhìn cậu một cái, nghĩ cái tên này mặt lạnh như người chết nhưng cũng rất thanh tú. Cuối cùng ngẩng đầu, nâng cằm quan sát cậu : “Nhậm Tiểu Thiên đúng không ? Đừng nói là đi học, tôi cũng không thấy cậu tới đi thi nha.”



Nhậm Tiểu Thiên mặt không đổi sắc gãi tai : “Em có nộp luận văn. Đây chỉ là môn tự chọn một khóa thôi mà.”



Lâm Duẫn Nhiên nhịn không được nở nụ cười. Lâm thiếu gia anh trời sinh thủ đoạn độc ác, chỉ có từ 60 điểm hạ xuống 59, cũng chưa từng kéo ai bao giờ. Sinh viên thi lại môn anh không ít, nếu như em nào dáng vẻ thuận mắt cũng có thể linh hoạt một chút, thế nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa gặp qua loại không coi ai ra gì như cậu ta.



Anh híp mắt cười chăm chú nhìn Nhậm Tiểu Thiên, gằn từng chữ : “Tôi, sẽ, không, kéo, cậu.”



Khóe miệng Nhậm Tiểu Thiên giật giật mấy cái, nửa ngày không nói lên lời, cuối cùng nặn ra một nụ cười khó coi : “Thầy cho em bao nhiêu điểm, em chúc thầy sống thêm được từng ấy năm.” Dứt lời xoay người rời đi.



Lâm Duẫn Nhiên chết lặng.



Một lát sau, anh giở sổ điểm ra xem, tìm được tên Nhậm Tiểu Thiên, nhìn điểm 29 đỏ chót kia đến nửa ngày, cuối cùng vung bút, sửa 29 thành 59 điểm.