Bắc Tống Phong Lưu

Chương 874 : Hóa ra là ngươi (2)

Ngày đăng: 07:35 30/04/20


Bút tích cũng rất giống với ngày hôm qua.



Nhạc Phi nhìn lên miếng vải, thầm nghĩ, nếu là Chiết Ngạn Chất và Kỷ Mẫn Nhân, họ có thể trực tiếp tới tìm, sao lại cố làm ra vẻ huyền bí? Hiếu kỳ nói:



- Bộ soái, ngài biết người này là ai chứ?



Lý Kỳ suy tư một hồi, lắc đầu nói:



- Ta tạm thời cũng không rõ.



- Liệu có nên để ta sai người đi thăm dò?- Không cần.



Lý Kỳ khoát tay, nói:



- Dù ta không biết người này là thần thánh phương nào, nhưng người này nhất định là người rất hiểu ta.



Nhạc Phi kinh ngạc nói:



- Sao mà biết được?



Lý Kỳ cười nói:



- Bởi vì người này biết, dù thế nào ta cũng sẽ dẫn theo Mã Kiều đi, mà người biết Mã Kiều cũng không nhiều.- Vậy Bộ soái người thực sự chỉ dẫn theo Mã huynh đi thôi sao?



Lý Kỳ lắc đầu nói:



- Sao thế được chứ? tin tưởng quá không ngờ lại thành ngược lại đấy. Ngươi chờ chút lén dẫn theo một đội binh mã đi trước ta, tiếp ứng bên ngoài rừng cây. Nhưng, đừng làm kinh động tới Kỷ Tri phủ và Chiết gia quân.



- Hiểu rồi.



- Ngươi đi gọi Mã Kiều tới đây.- Vâng.



Lát sau, Lý Kỳ và Mã Kiều lén đi ra khỏi nha huyện, cưỡi ngựa đi về phía thành tây. Còn Nhạc Phi thì dẫn theo một đội nhân mã nhỏ đi theo sau, ngầm bảo vệ.



Không bao lâu sau, Lý Kỳ đã tới trước một khu rừng nhỏ được viết trên tấm vải.



- Ngươi nên theo sát, phòng đối phương đánh lén.



Mã Kiều buồn bực nói:- Bộ soái, người căn dặn sắp tới tám trăm lần rồi, yên tâm đi. Trong hoàn cảnh này, chỉ có ta tập kích người ta. Đương nhiên Mã Kiều ta cũng không thể làm chuyện vô sỉ này được. Nhưng ai dám đánh lén ta, thì chờ chết đi, súc sinh cũng không ngoại lệ.



Kiêu ngạo như vậy? Lý Kỳ đang định mở miệng nói, bỗng từ trong rừng vang lên một tiếng động, giọng nói êm tai, trong trẻo:



- Mã huynh nói có lý. Ta dù có hồ đồ cũng không thể làm chuyện ngu ngốc này.




- Ta nói là Chủng Sư Trung.



Chủng Sư Trung này chính là đệ đệ của Chủng Sư Đạo, nhưng cũng là một danh tướng. Cuối thời Bắc Tống hầu như đều là y lãnh đạo Chủng gia quân. Sau đó cũng là bị ép buộc bất đắc dĩ, đã bị chết ở Tĩnh Khang.



- Hiểu rồi, hiểu rồi. Sau đó thì sao?Triệu Tinh Yến nói tiếp:



- Trên đường trở về, ta nghe nói Phượng Tường phủ đang bị mất mùa, năm ngoái ta đã nghe người ta nói qua chuyện này rồi. Ta còn nhớ khi đó triều đình lập tức vận chuyển lương thực tới, sao lại bị mất mùa? Trong lòng ta cảm thấy rất hiếu kỳ, do đó đã tới đây.



- Hóa ra thật sự là một sự trùng hợp!



Lý Kỳ gật đầu nói.



Triệu Tinh Yến nói:



- Nếu không ngươi cho là cái gì?- Ta cái gì cũng không nghĩ tới, ta thấy tò mò thôi.



- Tò mò cái gì?



Lý Kỳ cười nói:



- Ta thấy cô là một người phụ nữ, hơn nữa lại là người trong hoàng thất, cả ngày chạy khắp nơi, còn chạy tới tận thâm sơn cùng cốc này, điều này có thích hợp không?



Triệu Tinh Yến cười hỏi:



- Có gì mà không thích hợp?



Vã mồ hôi! Ta là một người đời sau còn chưa thấy một người phụ nữBắc Tống nào lại thoáng như vậy, thật không nên chút nào! Lý Kỳ hiếu kỳ nói:



- Lẽ nào Khánh Quốc Công lại cho phép cô đi như vậy.



- Cha đương nhiên là không cho rồi.



Triệu Tinh Yến lại thở dài, nói:



- Nhưng cũng đã mắng chửi 10 năm rồi, cãi 10 năm rồi, gây 10 năm rồi. Nhưng từ đầu đến cuối cha con chúng ta vẫn chưa đạt được điểm chung. Cha cũng mệt rồi, ta cũng mệt. Cho nên, cha giờ cũng không muốn quản tới nữa.



Vậy cô đúng là phản nghịch rồi. Lý Kỳ lau miệng nói:- Nhưng ta thấy phụ nữ ở nhà thêu thùa cũng rất tốt, không nên mặc trang phục của đàn ông, đi khắp nơi, như vậy cũng không tốt cho sự phát triển, cũng may mà khả năng sinh trưởng của cô cũng khá tốt.



Triệu Tinh Yến đương nhiên nghe không hiểu ẩn ý trong lời nói này của Lý Kỳ, bình thản nói:



- Phụ nữ thêu thùa may vá cũng nhiều rồi, không thiếu một người như ta. Hơn nữa, ta là con của Triệu gia.