Bắc Tống Phong Lưu

Chương 876 : Thiện ác trung gian (1)

Ngày đăng: 07:35 30/04/20


Người phụ nữ này liệu có bị điên không? Sao không chỗ chỗ tốt mà lại chọn ở đây chứ? Lý Kỳ liền bước lên đóng cửa lại, sau đó lại ngồi xuống, nói:



- Triệu cô nương, thân phận của cô cao quý như vậy, không nên ở lại nơi này.



Triệu Tinh Yến nói:



- Ta cũng không muốn, nhưng chính vì thân phận của ta đặc biệt, ta mới phải chọn nơi này. Vốn ngươi không tới, ở đây không ai biết ta. Vậy thì ta còn có thể hành động tự nhiên được, nhưng ngươi đã tới rồi, ta không thể giống như trước được nữa.- Cô sợ cái gì? Ta sẽ không nói.



- Ngươi dám đảm bảo người của người đưa tới không có ai nhận ra ta không? Ngươi còn dám bảo đảm họ không thể nói ra chuyện này không?



- Ách . Cô vẫn tiếp tục sống ở đây chứ.



Triệu Tinh Yến lườm hắn, nghiêm nghị nói:



- Được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi.



Đúng rồi, suýt chút nữa đã quên mất chuyện chính rồi. Lý Kỳ liềnnói:



- Vậy cô mau cho ta biết những gì cô biết đi!



Triệu Tinh Yến cười khổ nói:



- Nói vậy hôm này Chiết Ngạn Chất đã nói cho ngươi biết tất cả những gì ta biết rồi.



- Cái gì? Lẽ nào cô ở đây lâu như vậy, chính chính là vì chút tin tức này?



Lý Kỳ không dám tin nói.
Lý Kỳ cười nói:



- Kỳ thực nếu nói ra, ta và họ vốn không có bất kỳ sự khác biệt nào. Mọi người đều là con người. Đương nhiên, ngoại trừ Lương Sư Thành, Đồng Quán ra. Ngoại trừ điểm này ra, chúng ta chỉ là giá trị quan khác nhau mà thôi. Cái gọi là người xấu cũng giống như người đàn ông và người phụ nữ, là một sự tồn tại khách quan, đuổi không cùng, giết không tuyệt. Tham quan chỉ là một loại người xấu bên trong mà thôi. Cho dù lần này ta có giết hết toàn bộ tham quan ô lại, cũng không bao lâu sau họsẽ mọc lên như măng sau mưa.



Nói tới đây, hắn lắc đầu, nói:



- Kỳ thực nếu nói một cách nghiêm túc, trên thế giới này vốn không có sự phân biệt người tốt và người xấu. Bởi vì người xấu và người tốt đều là một sự phán đoán chủ quan của mọi người, là theo quan niệm đạo đức của bản thân họ mà chế định ra. Nếu là người chế định ra, vậy thì không thể là sự thực khách quan. Có thể nói như vậy, người xấu chính là loại người gặp bất kỳ chuyện gì cũng đều xuất phát từ lợi ích của bản thân mình, cũng giống như những địa chủ chạy trốn đó. Còn người tốt thì giống như người con trai có hiếu mà cô vừa mới nói đó. Khi gặp bất kỳ chuyện gì, y đều suy nghĩ tới lợi ích của người khác trước, sau đómới dùng giá trị quan của y, người sau sẽ dùng giá trị quan của y để nhìn người trước, ngược lại cũng thế. Có câu là một tướng công thành vạn cốt khô, thử hỏi chân của vị vua nào mà không giẫm lên hàng ngàn vạn xương người? Bởi vì người vì họ mà chết, còn hơn là người chết vì nạn đói lần này. Họ có là kẻ xấu không? Đó chính là xem đối với những người thế nào, đối với kẻ địch của họ, đó không nghi ngờ là kẻ xấu lớn. Nhưng đối với những người vì y mà thăng chức rất nhanh, đó lại là một người tốt. Cho nên ta không thích dùng tốt xấu, trung gian, thiện ác đề đánh giá một người, hoặc một nhóm người. Bởi vì điều đó có thể khiến cho chủ quan khác bao trùm lên chủ quan của cô. Điều này khiến cho phán đoán của cô không đúng. Không thể phủ định, ta cũng đã thường xuyên biết rõ rồi mà vẫn cố phạm phải, thấy một số người bán trẻ con, tacũng hận là không thể một đao làm thịt họ.



Triệu Tinh Yến trầm ngâm một hồi, bỗng hỏi:



- Vậy ngươi thích dùng cái gì để đánh giá người khác?



- Kẻ thù hoặc bằng hữu.



Lý Kỳ cười nói:



- Phàm thì người xúc phạm tới lợi ích của ta, đều là kẻ thù của ta. Phàm thì người có lợi cho ta, đó chính là bằng hữu của ta.



- Đây hầu như cũng là một sự phán đoán cực kỳ ích kỷ.- Bất kỳ phán đoán nào về mặt chủ quan cũng đều ích kỷ cực độ.



Lý Kỳ cười nói:



- Nhưng ích kỷ này tuyệt đối không phải là một sự châm chọc hay nghĩa xấu. Nếu lòng ta mang bách tính thiên hạ, vậy thì bách tính thiên hạ chính là lợi ích của ta. Nếu ai hại họ, đó chính là xúc phạm tới lợi ích của ta, đương nhiên chính là kẻ địch của ta. Nếu là kẻ địch, ta chắc chắn sẽ cố gắng nghĩ cách đánh bại họ. Nếu danh lợi là lợi ích của ta, vậy thì phàm là người tổn hại tới lợi ích của ta đó chính là kẻ thù của ta, dù là bách tính thiên hạ, nếu xét từ góc độ đạo đức để đánh giá, vậy ta chắc chán là người đáng ghét nhất. Nhưng nếu ta là người tốt, vậy kết quả chứng minh ta là người tốt, đó không phải là rất mâu thuẫn sao.Triệu Tinh Yến gật đầu, nói:



- Mặc dù ta không hoàn toàn tán thành quan niệm này của ngươi, nhưng ngươi nói hình như cũng có lý. Nếu quá chú trọng tới thiện ác gian trung, vậy thì sẽ trói mình vào trong một phạm vi trật hẹp. Đây không phải là chuyện tốt. Ví như những trung thần thời xưa, họ vì bảo vệ danh tiết của mình, dù chết cũng không chịu thất tiết. Một chút sợ hãi đó cũng chưa chắc khiến họ lui bước. Điều đó quả thực đáng để người ta kính phục. Nhưng nếu lấy phương thức của ngươi để phán đoán, đó chính là một cách ngu xuẩn. Trung thần đương nhiên là trong lòng ôm lấy bách tính thiên hạ. Bách tính thiên hạ chính là lợi ích của họ. Nếu cái chết của họ có thể mang lại lợi ích của bách tính, thì không nói làm gì. Nhưng thông thường, họ là chết để thể hiện sự trong trắng. Còn lợi íchcủa người dân thì vẫn bị tổn hại. Mặc khác còn tổn hại tới một vị quan tốt. Vậy thì cái chết của họ chính là vì danh tiết của mình, nguyên tắc thể hiện tự ích kỷ bao phủ lên người dân. Dù là dùng phương thức nào để phán đoán, lựa chọn của họ đều là sai. Duy có sống mới có thể bảo vệ được lợi ích trong lòng mình, có thể nhớ kỹ được lợi ích trong lòng mình. Hơn nữa còn đặt nó lên hàng đầu, bất chấp tất cả để bảo vệ nó. Dù là tổn hại tới cái gọi là danh tiết của mình, cũng không hề đáng tiếc. Đó mới là việc mà một trung thần nên làm.