Bắc Tống Phong Lưu

Chương 877 : Tiểu Tần uy vũ

Ngày đăng: 07:35 30/04/20


Cao nha nội? Hình phạt? Này tám gậy tre cũng sẽ không đánh một chỗ đi. Mọi người trong lòng vừa hoang mang, vừa tò mò, toàn bộ đặt ánh mắt ở cửa ra vào.



Chỉ một lát sau, một binh lính xách lên đây một con heo.



- Heo ?



Những người chứng kiến đều bất ngờ.



Tần Cối hiền lành cười giải thích :- Con heo nái này chỉ là một hình cụ trong hình phạt, còn một hình cụ khác có tên Trọc Kê Tán.



Mọi người nghe xong, sắc mặt đại biến. Tần Cối quét mắt nhìn, thầm nghĩ, kinh thành tứ công tử quả nhiên danh bất hư truyền! Y cười ha hả nói:



- - Xem ra các vị cũng biết Trọc Kê Tán là gì. Như vậy ta cũng không giới thiệu nhiều. Hình phạt này rất đơn giản, Bắt những tên tội phạm không chịu nhận tội ăn Trọc Kê Tán, sau đó giam chúng với con heo nái này cùng một chỗ, nhìn xem chuyện xảy ra kế tiếp, vô cùng đơn giản.Mọi người nghe thấy vậy, sắc mặt xanh mét, tóc gáy dựng đứng, trong đó có mấy người toàn thân run lên, thật là quá âm độc, so với nỗi khổ da thịt còn kinh khủng gấp vạn lần.



Bên cạnh Trần Đông, Âu Dương Triệt hai mặt nhìn nhau, biểu tình không thể tin nổi, đồng thời bất đắc dĩ lắc đầu, loại này hình phạt rất vô nhân đạo, nhưng bọn họ đều biết, Tần Cối chỉ có ý dọa cường đạo ở đây, triều đình sẽ không cho phép loại hình phạt đồi phong bại tục này tồn tại.



Lúc trước, sau khi Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu từ Thang Âm trở về, sự tích “Quang vinh” của bọn họ rất nhanh liền truyền ra, đặcbiệt, từ miệng Hồng Thiên Cửu nói ra loại này việc ghê tởm. Tần Cối khi đó cũng nghe được, dù nói thế nào, y cũng là người đọc sách, tất nhiên là phản đối loại việc này, thế nhưng hôm nay y phải chạy đua với thời gian, chẳng sợ một giây đồng hồ cũng không dám dừng lại, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, vì để hoàn thành nhiệm vụ y cũng bất chấp nhiều như vậy. Y biết rõ cái gì dùng tốt, cái gì hay dùng, đến lúc đó dân chúng sẽ chỉ nhớ rõ y làm như thế nào diệt trừ tham quan, loại này việc nhỏ sẽ không có người để ý.



Vạn Tam Đao nghe xong, sắc mặt tái nhợt, làm sao còn có thể bình tĩnh như vừa rồi, gã cũng không phải hạng người tốt lành gì, làm sao có thể không biết Trọc Kê tán là thứ gì. Cùng một đầu heo nái giam chungmột chỗ sẽ xảy ra những chuyện gì? Nghĩ đến đây, gã cũng sợ đến mức trong lòng nguội lạnh, không còn dám tiếp tục suy nghĩ, nếu như vậy, gã thà rằng chết còn hơn! Đừng nói chết một lần, chết trăm lần đều được, chỉ cần không phải chịu hình phạt này. Hắn sợ hãi la lên :



- Ngươi thân là quan ở kinh thành, sao có thể lạm dụng tư hình như vậy. Ta không phục, ta không phục.



- Làm càn



Diệp Thiên Nam đột nhiên đứng lên. Nói:



- Vì sao bản tri phủ chưa từng nghe qua loại hình phạt này, hơnnữa loại hình phạt này cũng quá.. quá..



Y cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung hình phạt này, bởi vậy có thể thấy được hình phạt này kinh khủng như nào.



Lúc trước Tây Môn Phiệt và Thang Âm tri huyện cũng là loại người tàn nhẫn. Nhưng sau khi thử một lần cũng trực tiếp bị đùa si ngốc ngơ ngác, kia uy lực có thể tưởng tượng.



- Về điểm ấy, ta vừa rồi đã nói rất rõ ràng, nếu Diệp tri phủ không tin, ngài có thể dâng tấu hỏi Hoàng thượng, hiện tại mời ngài ngồi xuống.



Tần Cối vung tay lên, thản nhiên ra lệnh:- Người tới, đem tội phạm kéo vào trong chuồng heo, bắt đầu hành hình.



Vạn Tam Đao lúc này triệt để hoảng sợ, mắt nhìn chằm chằm Tôn tri huyện huyện Hoài Âm, thấy gã sợ tới mức đầu đều sắp rút đến trong bụng, nét mặt thay đổi vô cùng dữ tợn, hét lên:



- Hãy khoan.



Gã ra sức giãy dụa, căm tức nhìn Tôn tri huyện nói:


- Tần Cối chính là phụng mệnh làm việc, nếu có chỗ đắc tội, kính xin các vị thứ lỗi, hiện tại các vị có thể đi trở về.



Hiện giờ trong mắt bọn họ, Tần Cối không khác gì ác ma, sao còn dám nói nửa câu không đúng, liền nói mấy tiếng tạ ơn, vội vàng đi ra ngoài



Đợi những người đó đi hết , Hàn Thế Trung cười ha ha nói:



- Tốt, rất tốt, không thể để cho những tên tham quan này tồn tại, Tần đại nhân quả thật là mắt sáng như đuốc, phán đoán sáng suốt từng li từng tíYcũng là loại người coi cái ác như địch nhân.



Cái này cũng chỉ là vừa bắt đầu. Tần Cối cười khổ lắc đầu, đột nhiên nghiêm túc nói:



- Hàn Tướng Quân, vẫn theo quy củ cũ, ngươi hiện tại lập tức phái ngươi xét nhà bọn tội phạm, đem tài sản của chúng chia làm hai, một phần lưu lại cho nha phủ địa phương, một phần chuyển đến Hàng Châu, mặt khác, lấy một bộ phận tích trữ lương thực tại nhà chúng sử dụng cho quân đội, mỗi binh lính chia cho mười ngày lương thực, còn lại thì phân cho dân chúng địa phương



Theo Tần Cối nói những lời này, có thể nhìn ra y hành quân vô cùngnhanh chóng, trên thực tế, y một đường xuôi nam, thế như chẻ tre, binh quý thần tốc được thể hiện trên người của bọn họ vô cùng nhuần nhuyễn, thậm chí quân lương y cũng cảm thấy vướng bận, chỉ có hai ngàn kỵ binh, một cái binh lính áp lương thực cũng không có, tất cả đều từ nhà của đám tham quan ô lại, ác bá được đến, do vậy, bọn họ có thể khiến tốc độ đạt được lớn nhất.



Mà số tiền tài kia, y chuẩn bị vận chuyển đến Hàng Châu, giao cho Trịnh Dật bảo quản, sau đó, nghe theo lệnh của Lý Kỳ, dùng số tiền này phát triển kinh tế, tấn công thị trường tiền tệ yếu kém là Giang Nam, hóa giải nguy cơ tiền tệ.Hàn Thế Trung sững sờ hỏi:



- Mười ngày lương thực? Đại nhân, với tốc độ hành quân của chúng ta, không quá ba ngày có thể tới Dương Châu, không cần thiết mười ngày lương thực.



Tần Cối thở dài:



- Tình huống thay đổi, chúng ta phải lập tức chạy tới kho lúa tại Thọ châu Hoài Nam.



- A?Âu Dương Triệt hỏi:



- Có liên quan đến Kinh tế sử?



Tần Cối gật đầu:



- Đại nhân bên kia có rắc rối, phải nhanh chóng đi giải quyết



Trần Đông bỗng nhiên nói:



- Nhưng thưa đại nhân, chúng ta đã sớm định ra kế hoạch, trước khi tin tức tới Dương Châu, chúng ta phải đuổi tới đó, nếu không đám tham quan ở Dương Châu nhất định nghe tiếng chạy mất, khi đó còn muốn bắt bọn sẽ gặp khó khăn.Tần Cối khẽ nhíu mày:



- Trần Đông, ngươi đầu tiên phải hiểu được, ngươi có thể ở đây, tất cả là nhờ đại nhân ban ân, chỉ cần đại nhân còn đó, chúng ta liền không lo, một khi đại nhân có chuyện, ta và ngươi đều không thể may mắn tránh khỏi, lẽ nào đại nhân không nói cho ngươi, muốn vì dân chờ lệnh, đầu tiên phải có tư cách này sao, cho nên chuyện của đại nhân phải được ưu tiên hàng đầu



Y nói xong cũng không quan tâm đến Trần Đông, lập tức hạ mệnh lệnh:



- Hàn Tướng quân, sự tình khẩn cấp, ngài hiện tại trước mang một ngàn nhân mã lập tức chạy tới Thọ châu, đem lương thực năm trước vậnchuyển cứu tế thiên tai đi hướng Phượng Tường Phủ những người có liên quan toàn bộ khống chế, cho dù là người chèo thuyền cũng không được lọt mất, nếu có người ngăn cản, tất cả giết không tha. Chờ ta xử lí xong việc tại đây, tối nay sẽ chạy tới. Trần Đông, Âu Dương, hai người các ngươi vẫn như trước kia, ở tại đây giải quyết tốt hậu quả.



- Tuân mệnh.