Bắc Tống Phong Lưu

Chương 879 : Niềm vui trở thành sự sợ hãi

Ngày đăng: 07:35 30/04/20


Nếu lúc này hỏi Lý sư phó, trên đời thống khổ nhất là chuyện gì? Hắn sẽ trả lời đó là sự chờ đợi.



Nháy mắt hai ngày đã trôi qua, nhưng không hề có tin tức về thành bên kia, bây giờ Lý Kỳ đứng ngồi không yên, đến cả việc đi ra ngoài cũng không hứng thú, nhưng hắn lại đi không được, ngoại trừ kiên nhẫn chờ đợi, hắn thật sự một biện pháp cũng không có.



- Đại nhân, đại nhân



Đang lúc Lý Kỳ trong phòng u sầu, bên ngoài có tiếng vang lên.



- Vào đâyVừa dứt lời, thì thấy Ngưu Cao đi vào vội vã, vội vàng nói:



- Đại nhân, có người từ kinh thành tới.



Đây thật là niềm vui như trên trời ban xuống, Lý Kỳ giơ tay lên trời như muốn bay lên, vội vươn tay và nói:



- Nhanh đem bức thư đó đây.



-Thư?



Ngưu Cao mờ mịt nói:



- Thư gì?



- Ngươi không phải nói kinh thành có người đến sao.



Ngưu Cao gật gật đầu, nói:- Đúng vậy, là người đến, nhưng không có thư a! Lý Kỳ cũng mờ mịt, hỏi vội:



- Kẻ tới là ai?



- Cao Nha Nội.



- Cao Nha Nội?



Lý Kỳ thất sắc, lập tức cảm giác như rơi vào hầm băng. Thầm nghĩ, không thể nào đâu, kẻ ngu xuẩn kia làm sao tới nơi này? Không dám tin vào điều đó, vội hỏi:



- Ngươi có nhìn lầm không?



Ngưu Cao nói:



- Không rõ lắm, lính gác báo như vậy, tuy nhiên nếu người này là người bìnhthường thì cũng có thể nhìn lầm, nếu là Nha nội thì khó có thể nhìn nhầm, người đó còn nói Hồng công tử của Hồng Vạn đổ phường cũng ở đó.



- Như vậy thì chắc không sai rồi.



Lý Kỳ buồn bực nói.



- Ta không hiểu, Thái Úy tại sao lại để cho kẻ đần độn đó đến đây, không thể nào.



Nghĩ nửa ngày, hắn cũng không nghĩ ra lý do, bèn hỏi: Bọn họ giờ ở đâu?



- Mới ra khỏi huyện Kỳ Sơn , hiện tại hẳn là đã đến huyện Lân Du rồi.- Đi, xem như thế nào.



Vừa ra khỏi nha môn, Chiết Ngạn Chất ở đối diện đi đến và nói.



- Bộ Soái, ta nghe nói có người từ kinh thành đến, nhưng là vận chuyên lương thực.


- Bộ Soái, Bộ Soái, ngươi đang suy nghĩ gì?



Lý Kỳ nao nao, coi như không có nghe thấy, hướng tới Cao Nha Nội nói:



- Ngươi nói cái gì? Ngươi đi là đường thủy?Cao Nha Nội gật đầu thật mạnh, ha hả nói:



- Thế nào? Một kế này của ta như thế nào?



Lý Kỳ nói:



- Nếu nói như thế, Thái úy hẳn là sẽ phái người đuổi theo ngươi chứ?



- Không phải hẳn là, là nhất định phái người đi.



Trên trán Lý Kỳ đã ướt đẫm mồ hôi, bèn nói:



- Kỳ quái, nhưng ta vẫn chưa nhìn thấy người Thái úy phái tới a!



- Phải không?



Cao Nha Nội nghe vậy rất vui vẻ, hướng tới Hồng Thiên Cửu mở trừng hai mắt,cười nói:



- Tiểu Cửu, chúng ta có thể yên tâm.



Hồng Thiên Cửu dùng sức gật đầu.



Không đúng, không đúng, Thái úy vẫn luôn rất khẩn trương về Cao Nha Nội, nếu là biết y đến Phượng Tường rồi, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp ngăn cản, mặc dù chưa đuổi kịp y, cũng sẽ phái người đến Phượng Tường cho ta biết, nhưng ta vì sao không có thấy đâu này? Ta đã nhiều ngày thị sát khắp nơi, tùy tiện hỏi một người, cũng có thể biết tung tích của ta, không có khả năng tìm không thấy ta nha, này --- cuối cùng là chuyện gì xảy ra?



Lý Kỳ hồ nghi liếc mắt Chiết Ngạn Chất, lại quay sang Cao Nha Nội hỏi:



- Nha nội, sau khi ta đi, trong kinh thành chuyện gì xảy ra sao?Cao Nha Nội lắc đầu nói:



- Không có.



- Vậy Thái úy có chỗ nào dị thường hay không? Có nói tới ta không?



- Cũng không có, cha ta vẫn giống thường ngày, vào triều, đá cầu, ngẫu nhiên đi đổ phường thử vận may.



Cao Nha Nội lắc đầu nói.



Chiết Ngạn Chất thấy sắc mặt Lý Kỳ ngưng trọng, trong lòng càng phát ra tò mò, dò hỏi:



- Bộ Soái, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?



Lý Kỳ nao nao, cười nói:- Không có. Ngươi cũng nghe thấy rồi, lương thực đã trên đường rồi, ít ngày nữa không thể không tới.



Chiết Ngạn Chất gật đầu nói:



- Nếu chỉ có vậy, vậy không thể nào tốt hơn nữa, ngươi cũng biết, vạn thạch lương thực đó đã còn thừa không nhiều nữa.



- Ừ. Cái này ta biết rồi.



Nhưng không biết, lúc này phía sau lưng Lý Kỳ đã ướt đẫm.