Bắc Tống Phong Lưu

Chương 881 : Đây là một âm mưu

Ngày đăng: 07:35 30/04/20


Thọ Châu.



Tần Cối đi tới đi lui trong phòng, sắc mặt ngày càng ngưng trọng, lắc mạnh đầu lẩm bẩm:



- Không đúng



Lúc này, Hàn Thế Trung đột nhiên đi đến, nói:



- Tuần sát sứ, đối phương đến đây hỏi khi nào chúng ta thả người?



Tần Cối ngừng lại, nói thẳng:



- Nói cho bọn họ biết, tạm thời chưa thể thả người, bảo bọn họ thành thật chờ ở đó đi.Hàn Thế Trung cau mày nói:



- Nhưng bọn họ chỉ là người chèo thuyền mà thôi, đã điều tra rõ, phải thả người thôi, vì sao còn phải giam bon họ?



Tần Cối đối với Hàn Thế Trung vẫn nể trọng ba phần, bởi vì cả đường đi, Hàn Thế Trung luôn thể hiện khí phách của mình, khiến y sinh lòng kính nể, kiên nhẫn giải thích nói:



- Hàn Tướng quân, việc này quan hệ trọng đại, không phải một lời thì có thể nói hết, hơn nữa, thực không dám dấu diếm, hiện tại trong lòng ta cũng rất mù mịt, cho nên, dù thế nào cũng không thể thả người này ra.



Hàn Thế Trung thấy y không phải noi dối, hơn nữa vốn dĩ Tần Cối tra xong việc này, phải làm lập tức đi Giang Nam, nhưng y cũng cũng không vội đi, mà vẫn ở lại Thọ Châu, có thể thấy việc này cũng không đơn giản như vậy.- Báo !



Một gã do thám chạy vào.



Tần Cối bước lên trước hỏi:



- Làm sao vậy?



Tên do thám kia thở phì phò, lắc đầu nói:



- Hồi bẩm đại nhân, trong Kinh thành không có bất cứ động tĩnh gì, cũng chưa từng nghe nói chuyện lương thực cứu nạn?



- Cái gì?



Tần Cối cả kinh thất sắc, nói:



- Ngươi đã tìm hiểu rõ ràng?Do thám kia nói:



- Ty chức không dám giấu diếm, ty chức theo phân phó của đại nhân, đến phủ Thái sư và phủ Thái úy hỏi, nhưng Thái sư và Thái úy đều nói không nhận được bất cứ tin tức gì từ Kinh tế sứ.



- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.



Tần Cối lắc mạnh đầu, nói:



- Chuyện lớn như thế, bất kể là công hay tư, đại nhân đều sẽ không dấu diếm, cho dù đại nhân muốn giấu diếm, ngài cũng nhất định sẽ tra rõ việc này, vậy thì ngài nhất định phải báo cho Thái sư hoặc Thái úy biết. Làm sao mà đã nhiều ngày rồi, trong Kinh thành không có một chút tin tức nào được.


- Rất ít khi thấy huynh uể oải như vậy.



Lý Kỳ buồn khổ nói:



- Huynh không uể oải sao được, từ sau khi vào phủ Phượng Tường, huynh luôn bị người ta nắm mũi dẫn đi, có khi nào muội thấy huynh bị động như vậy chưa. Hơnnữa, lương thực vận chuyển từ Kinh thành rất có thể bị cướp rồi, tung tích Điền Thất không rõ, xem ra dữ nhiều lành ít, sau này huynh trở về, làm sao giao phó với Điền Công tượng, giao phó với cha mẹ họ, ôi, chuyến này thật sự là thiệt thòi lớn mà.



Hoá ra hắn là đang lo lắng chuyện này? Người này thật là khiến người khác đoán không ra mà, có đôi khi vô cùng máu lạnh, có đôi khi lại trọng tình trọng nghĩa như thế. Triệu Tinh Yến nói:



- Hiện tại huynh đừng lo lắng cho bọn họ, hiện giờ người nguy hiểm nhất chính là huynh, huynh đã hứa trước mặt nhiều bách tính như vậy, nếu lương thực cứu nạn mà không tới, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, cho dù bây giờ huynh muốn đi, chỉ e cũng không đi được nữa.



Lý Kỳ nói:



- Chuyện này huynh biết, nhưng việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích,điều duy nhất chúng ta có thể làm đúng là mau điều tra rõ sự tình. Hơn nữa, huynh mơ hồ cảm thấy tám vạn thạch lương thực này chỉ là một lớp sương mù, bên trong có lẽ còn cất giấu âm mưu lớn hơn nữa.



Triệu Tinh Yến gật đầu, bỗng nhiên nói:



- Dường như chúng ta bỏ sót gì đó? Huynh gửi thư cho Tần Cối và gửi thư cho Thái sư, cách nhau không đến một ngày, vì sao phía Kinh thành bị cướp đi, mà phía Tần Cối không có. Điều này chứng tỏ cái kẻ thù quan tâm nhất vẫn là phía Kinh thành, lúc ấy cũng không ngờ lá thư đầu tiên huynh gửi lại là gửi cho Giang Nam, mà huynh lại gửi hỏa tốc tám trăm dặm, bọn họ muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp. Lúc trước chúng ta cho rằng trong triều có kẻ nào đó lo lắng tin tức sẽ truyền đến Kinh thành, cho nên mới cản thư lại trên đường, nhưng giờ xem ra, hình như không phải do người trong Kinh thành làm, bằng không, bọn họ căn bản không cần chờ lương thực chuyển đến phủ Kinh Triệu rồi mới ra tay, đây không phải làm điều thừasao. Hơn nữa đột nhiên ở một địa phương nào đó thiếu tám vạn thạch, cũng quá rõ ràng rồi, rất dễ bị người khác tra ra. Trước kia cũng có không ít chuyện tham ô lương thực cứu nạn, nhưng cũng không phải một người gây nên, mà là dọc đường đi bị người ta tham ô từng chút một. Chuyện này nói thế nào cũng thấy không ổn.



Lý Kỳ trợn hai mắt, nói:



- Giả sử không phải do người trong triều gây nên, như vậy đối phương không nên lo lắng lá thư huynh gửi đến Kinh thành chứ, bởi vì trong thư huynh chỉ nói có người tham ô lương thực cứu nạn thôi, cho dù thư của huynh đến được Kinh thành, vậy cùng lắm là Hoàng thượng long nhan đại nộ, cuối cùng cũng sẽ chỉ bảo huynh tăng cường kiểm tra, không khác biệt lắm so với hiện tại, thư có tới Kinh thành hay không căn bản không quan trọng. Đối phương không tiếc bại lộ mục tiêu, ngay cả người của Cao thái úy và lương thực cứu nạn lần này đều không bỏ qua, hành động này của chúng rốt cuộc là để che giấu cái gì đây?Triệu Tinh Yến nói:



- Hơn nữa, sớm muộn huynh cũng sẽ trở lại Kinh thành, đến lúc đó cũng sẽ bị vạch trần, trừ phi đối phương không định để huynh đi, như vậy sự tình không nghi ngờ gì sẽ càng ầm ĩ hơn nữa. Hoàng thượng thấy huynh chậm trễ không về, lại không có tin tức, nhất định sẽ nghĩ quân Chiết gia tạo phản, sẽ lập tức phái đại quân đến, chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả tham ô.



Lý Kỳ nói:



- Mấu chốt của việc này không nằm ở tám vạn thạch quân lương kia, mà là xem coi quân Chiết gia có phản hay không, nếu quân Chiết gia thực sự làm phản, ai được lợi lớn nhất?



- Tây HạHai người tất cả đồng thanh nói.



Vừa dứt lời, hai người chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, nếu như bọn họ nghĩ, vậy tình hình còn nghiêm trọng hơn cả hiện tại nữa.



Triệu Tinh Yến cau mày nói:



- Nhưng lá thư huynh gửi cho Kinh thành phải giải thích thế nào đây. Nếu thư của huynh đưa đến Kinh thành, như vậy lực chú ý của triều đình sẽ chuyển từ quân Chiết gia đến tham ô lương thực cứu nạn, điều này đối với bọn họ mà nói không phải là chuyện tốt sao?



Lý Kỳ lắc đầu nói:



- Không. Trong thư còn giấu một nội dung.- Không thể nào nha, thư là do muội viết, bên trong đều nói về chuyện tám vạn thạch quân lương, người được đề cập cũng đều là quan to trong triều, không nói tới cái khác nha.



Triệu Tinh Yến nói xong, bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, nói:



- Không đúng, trong thư có thể còn vạch trần một sự việc.