Bắc Tống Phong Lưu

Chương 887 : Binh giả, quỷ đạo dã

Ngày đăng: 07:35 30/04/20


Trong thời điểm căng thẳng như vậy, đột nhiên xuất hiện một đội quân tiến đến, thật đúng là khiêu chiến thần kinh của mọi người mà! Lý Kỳ, Chiết Ngạn Chất vội hạ lệnh toàn quân đề phòng, chuẩn bị nghênh địch.



Nhưng lúc này, đội quân kia cũng bắt đầu thả chậm tốc độ, khi chỉ còn cách nhóm Lý Kỳ khoảng một dặm đường nữa, bọn họ đột nhiên dừng lại.



Nhạc Phi nhỏ giọng nói:



- Bộ soái, tình hình không ổn rồi!



Lý Kỳ gật đầu, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.



Đột nhiên, đối phương hình như phái một hai do thám đi về phía này.Soạt soạt soạt.



Toàn bộ cung tiễn thủ bên Lý Kỳ đã bước vào trạng thái nghênh chiến.



Hai tên do thám đó dường như cũng rất thận trọng, khi còn cách Lý Kỳ khoảng trăm thước, cũng dừng lại không tiến lên nữa, hô lên:



- Phía trước là người phương nào?



Nói tiếng Hán sao? Lý Kỳ liếc nhìn Chiết Ngạn Chất, bảo y trả lời.



Chiết Ngạn Chất hô lên:



- Ta là Chiết gia quân Vị Châu, các vị là ai?



- Quả nhiên là Thiếu Tướng quân. Thiếu Tướng quân, chúng ta là bộ hạ củaChiết Khả Tồn Tướng quân.



Chiết Ngạn Chất mừng rỡ, nói:



- Bộ soái, là thúc thúc của ta đến.



Lý Kỳ nhíu mày, không dám khinh suất, nói:



- Gã nói thì ngươi tin ngay sao, ngươi bảo gã gọi thúc thúc của ngươi qua đây.



Chiết Ngạn Chất gật đầu, lòng thầm tự trách bản thân quá khinh suất lơ là, cao giọng nói:



- Vậy ngươi mời thúc thúc của ta qua đây một chuyến đi.



- Tuân mệnh.Một tên do thám lập tức quay trở về.



Một lát sau, một đội kỵ binh trăm người phóng về phía này, nhưng dường như bọn họ cũng rất cẩn thận, không tới gần, lại nghe một người nói:



- Ngạn Chất, có phải con không?



Chiết Ngạn Chất vừa nghe giọng nói này, vội nói:



- Thúc thúc, chất nhi ở đây.



Nói xong, y lại nói với Lý Kỳ:



- Bộ soái, đúng là thúc thúc ta.



Chiết Khả Tồn dĩ nhiên nhận ra giọng nói của Chiết Ngạn Chất, vội cưỡi ngựa tiến lên. Chỉ thấy đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, người khoác giáp da màu đen, vầng trán cao rộng, một đôi mắt báo sáng ngời hữu thần, oai phong lẫmliệt.


- Vậy ngươi cho rằng nên làm sao đây?Nhạc Phi nói:



- Kỷ Mẫn Nhân và một ngàn binh lính Tây Hạ kia toàn bộ đều đã bị giết, quan trọng nhất là, phong thư đó của Kỷ Mẫn Nhân vẫn chưa gửi đi, cũng tức là Tây Hạ vẫn chưa rõ thực hư của quân ta, bọn họ thấy Kỷ Mẫn Nhân gửi thư chậm trễ, hơn nữa nhân mã phái đi chưa ai trở về, nhất định sẽ đoán rằng đã bị chúng ta tra ra, vậy bọn chúng chắc chắn sẽ có chút băn khoăn. Đây chính là ưu thế duy nhất của quân ta. Mạt tướng đã đọc xong Tam quốc diễn nghĩa của Bộ soái, trong đó có một chương kể việc Đổng Trác vào kinh, mạt tướng cho rằng chúng ta cũng có thể noi theo, ban ngày cho quân giống trống khua chiêng tiến vào Lan Châu, buổi tối lại lén lút đưa nhân mã ra ngoài, ban ngày lại tiến vào, hư hư thực thực, để hù dọa quân địch.



Chiết Khả Tồn không khỏi liếc nhìn Nhạc Phi, không nói đến việc kế sách này có thể thi hành hay không, chỉ đơn giản nói tới việc Nhạc Phi phân tích thế cục trước mắt một cách rõ ràng như vậy, cũng khiến ông ta nhìn Nhạc Phi với cặp mắt khácxưa.



Đổng Trác vào kinh? Có thể tiến hành không? Lý Kỳ vô cùng tin tưởng vào Nhạc Phi, nhưng vẫn còn băn khoăn với Đổng Trác nha!



Lúc này, đột nhiên nghe thấy phía sau Chiết Khả Tồn có người nói:



- Kế này cùng lắm chỉ có thể ứng phó nhất thời, quân địch chỉ cần do thám thử là có thể biết rõ, hơn nữa kế này tốn công tốn sức, chậm trễ bố phòng, chẳng may kẻ thù không trúng kế, trực tiếp đánh vào, vậy chúng ta lấy gì nghênh địch đây?



Ồ? Ở đâu ra nữ nhân vậy! Lý Kỳ kinh ngạc theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy phía sau Chiết Khả Tồn có một bóng dáng đang đứng, tuổi chừng hai mươi ba hai mươi bốn, mặc bộ khỏa tử giáp màu trắng bạc, dung mạo thanh tú, nhưng giữa hai hàng lông mày toát vẻ vẻ anh khí, trong tay cầm Hồng Anh thương màu bạc, tư thế hiên ngang.- Vị này là?



Lý Kỳ chỉ cô ta nói.



Chiết Khả Tồn khẽ trừng người đó, sau đó nói với Lý Kỳ:



- Vị này là tiểu nữ của nhị ca lão, tam tỷ của Chiết Ngạn Chất, Chiết Nguyệt Mỹ.



- Nữ nhân?



Lý Kỳ hỏi theo bản năng.



Chiết Khả Tồn nói:



- Bộ soái có điều không biết, nam nữ Chiết gia ta đều có thể tham gia quân ngũ.



Lý Kỳ tự biết đã nói sai, ngượng ngùng nói:- Không tệ, không tệ, quả nhiên là cân quắc bất nhượng tu mi. Vậy không biết vị nữ Tướng quân này thấy thế nào.



Chiết Nguyệt Mỹ nói:



- Bộ soái đã quá lời rồi, Nguyệt Mỹ không có công danh, nữ Tướng quân tuyệt đối không dám nhận, Bộ soái gọi ta Chiết Tam nương là được rồi.



Lý Kỳ gật đầu cười nói:



- Dường như cô không đồng ý cách nhìn của Nhạc Phi.



Chiết Nguyệt Mỹ nói:



- Những lời vị Nhạc Tướng quân này nói, không khác gì lý luận suông, có lẽ có thể gạt được nhất thời, nhưng quân địch sẽ mau chóng phá được, cho nên Tam nương vẫn cảm thấy những gì thúc thúc nói mới là thượng sách.Nhạc Phi vươn tay nói:



- Chiết Tam nương nói sai rồi, lúc nãy ta vẫn chưa nói hết. Ta cũng biết kế này không giấu được bao lâu, nhưng lại có thể cho chúng ta một cơ hội đánh thắng bất ngờ.



Chiết Khả Tồn kinh ngạc nói:



- Đánh thắng bất ngờ? Vậy ngươi còn có diệu kế khác?



Nhạc Phi gật đầu nói:



- Kế nói trên chỉ dùng dể mê hoặc kẻ địch, để trong lòng chúng nghi kỵ, không dám dẫn đại quân xâm phạm. Cho nên nếu kẻ địch không lui binh, chắc chắn sẽ phái một đội quân tiên phong đi trước dò xét thực hư quân ta. Đến lúc đó quân ta chỉ cần mai phục trên đường, xuất binh nghênh địch, đánh cho bọn chúng trở tay không kịp, giết địch một cách oai phong, làm bọn chúng kinh sợ. Cứ thế, bọn chúng sẽ tin làthật, chí ít không dám tùy tiện xâm phạm lần nữa, chờ khi viện binh đến, tự nhiên bọn chúng sẽ lui binh. Bộ soái, mạt tướng nguyện dẫn hai ngàn nhân mã của mình mai phục trên đường.