Bắc Tống Phong Lưu

Chương 890 : Trận đánh hoàn mỹ (2)

Ngày đăng: 07:35 30/04/20


Đối mặt giáp công với ba đội quân không biết có bao nhiêu người, chạy lên trên sườn núi hiển nhiên là cực kỳ không sáng suốt, mục tiêu đó quá lớn, con đường duy nhất có thể nhanh chóng thoát khỏi khốn cảnh chỉ có mảnh rừng rậm rạp bên trái kia. Một khi vào trong, bọn họ có thể dựa vào rừng cây mau chóng điều chỉnh đội hình, hoặc đánh hoặc lui. Hơn nữa, đối phương lấy kỵ binh làm chủ, muốn truy kích cũng rất khó, rừng cây rậm rạp cũng có thể ngăn trở tầm nhìn của cung tiễn thủ rất tốt. Những binh lính kia thấy chủ soái lui vào trong rừng cây, cũng vội vã chui vào rừng



Nhạc Phi, Ngưu Cao, tỷ đệ Chiết Nguyệt Mỹ thừa lúc sương trắng mà như xông vào chốn không người! Giết quân địch tan tác bỏ chạy, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có, bởi vì đối phương thực sự không biết đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người, nhưng chỉ xét theo khí thế kia, tuyệt đối không thua kém bọn họ, thậm chí còn mạnh hơn bọn họ mấy lần.Mà không biết rằng, ba đội quân đột ngột xông ra chém giết cộng lại còn chưa đến hai ngàn người.



Rất nhanh, trên đường thi thể khắp đồng, mấy người Nhạc Phi cũng đều dẫn đội ngũ của mình đi qua khúc giao với rừng cây, chia nhau đứng ở hai đầu rừng cây, bày trận đón địch, chung quy bọn họ cũng sợ đối phương bắn tên từ trong rừng cây ra, mà những cung tiễn thủ kia cũng vội chạy qua, ẩn nấp trong bụi cỏ phía trước rừng cây, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.



Chỉ chốc lát sau, một làn khói dày đặc bốc lên phía trên rừng cây, phừng phừng phừng vài tiếng, chỉ thấy một ngọn lửa quét qua rừng cây, có thể thấy thế lửa lan tràn nhanh như thế nào. Thoáng chốc, ánh lửa ngút trời, dường như muốn phân cao thấp với tầng kim quang ẩn hiện trên không trung kia.- Á á á á á á.!



Từng đợt tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong rừng cây.



Quân Tây Hạ tiến vào trong rừng vốn đã như chim sợ cành cong, trong lòng hoảng sợ không thôi, mắt thấy ở đây cũng có người mai phục, lòng nghĩ chết chắc rồi, lại thấy những người đồng hành lăn qua lộn lại trong ngọn lửa, còn có tiếng hét dốc hết cả sức lực, càng khiến chúng kinh hồn bạt vía, sự sợ hãi giống như thế lửa vậy, tràn ngập toàn thân.



- Này, huynh đệ.



Một gã binh sĩ Tây Hạ vừa may mắn thoát khỏi hỏa trận, đang lúc gật gù đắc ý, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi trên cây, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấymột người cả mặt xanh lè cầm cung nỏ, lộ ra một hàng răng trắng mởn, cười tủm tỉm nhìn gã.



Gã vừa định kinh hô, chợt nghe một tiếng vèo, một mũi tên bắn thẳng vào miệng của gã.



Bịch!



Tên binh sĩ đáng thương này ngay cả tiếng kêu cuối cùng cũng không kịp hô, liền ngã ngay xuống.



Ba trăm Cấm quân ẩn nấp trong rừng cây này, mỗi một người đều là cao thủ trong rừng, bọn họ ở đây để đảm bảo không bỏ sót bất kỳ một đào binh nào, phàm là người thoát khỏi hỏa trận, đều phải chết dưới tiễn hoặc đoản đao của họ, không aingoại lệ.



Lúc này tên râu quai nón bị vây trong hỏa trận, mắt thấy đường chạy duy nhất đã bị ngọn lửa cản lại rồi, hơn nữa thế lửa càng lúc càng lớn, biết lúc này chỉ còn đường lao ra mới có thể tìm đường sống trong cái chết, vung tay lên hô, triệu tập binh sĩ, dốc hết sức bình sinh hô lên:



- Các huynh đệ, theo ta xông ra!



Cho nên mới nói tiến cũng chết, mà lui cũng chết.



Nhạc Phi đã chờ ở bên ngoài từ lâu, nhóm binh sĩ Tây Hạ đầu tiên vừa mới ló đầu ra liền bị cung tiễn thủ mai phục trong bụi cây tiêu diệt toàn bộ bằng một loạt tên, nhóm thứ hai vừa ra cũng y hệt thế.Mắt thấy các huynh đệ của mình lần lượt ngã xuống, chỉ còn một con đường duy nhất bày ra trước mặt binh sĩ Tây Hạ, chính là đầu hàng. 




Lúc này, một gã do thám cưỡi ngựa lại báo:



- Tướng quân, ba vạn viện binh của kẻ địch đang tiến về phía này, ước chừng nửa canh giờ sẽ đến đây.



Chiết Nguyệt Mỹ nói:



- Nhất định là khói dày đặc đã quấy nhiễu kẻ địch.



May mà Bộ soái đã dặn dò, nếu ta mà giữ lại tính mạng của hàng binh, có lẽ đã gây đại họa rồi, lòng Nhạc Phi vẫn còn sợ hãi, nói:



- Một canh giờ là đủ rồi.



Dứt lời, y lập tức sai vài binh sĩ thu nhặt thành quả đi trước, đặc biệt là ngựa,tuyệt đối không được bỏ qua, lại lệnh cho một nhóm binh sĩ chất thi thể của kẻ địch thành đống, tạo thành một bức tường người chắn ngang con đường.



Sau đó đặt cỏ khô phủ lên thi thể, giội dầu xung quanh, lúc này từ xa loáng thoáng truyền đến từng tràn tiếng vó ngựa.



- Rút lui



Nhạc Phi vội vã vung tay, toàn quân lập tức nhanh chóng rút lui, đến khi họ đã lui xa khoảng trăm bước, tiếng vó ngựa phía sau càng lúc càng gần, Nhạc Phi đột nhiên xoay người, giương cung lắp tên, bắn một tiễn ra, ghim vào giữa bức tường người, vang lên một tiếng oanh, chỉ thấy chớp mắt giữa đường xuất hiện ra một bức tường lửa, ngọn lửa hừng hừng giống như đã chia vùng đồi núi này thành hai thế giới, một bên là thiên đường, một bên là địa ngục.Xuyên qua ánh lửa, thấp thoáng nhìn thấy bóng người rậm rạp đông nghịt đang dao động.



Chiết Nguyệt Mỹ bỗng nhiên hô lên bằng tiếng Tây Hạ:



- Phần lễ vật nhỏ mà các ngươi tặng, chúng ta đã nhận toàn bộ rồi, chúng ta sẽ hoan nghênh đại giá của các vị ở Lan Châu, cáo từ!



Thanh âm cực kỳ êm tai, nhưng lại toát ra hơi thở khiến người ta e sợ.



Đúng là không thể không nói, đám người Nhạc Phi chạy còn nhanh hơn cả thỏ, chớp mắt thì đã biến mất ở ngã rẽ, nhìn từ điểm này, không khó nhận ra đây tuyệt đối là binh của Lý Kỳ.



Binh lính Tây Hạ vội vã đến cứu viện ngơ ngác nhìn bức tường lửa kia, trongchớp mắt hốc mắt đã đỏ lên, trong ánh mắt hiện lên tia sợ hãi, bọn họ rất khó tưởng tượng ra vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đáng tiếc là, không ai có thể nói cho bọn họ biết.