Bắc Tống Phong Lưu

Chương 899 : Tiên đan

Ngày đăng: 07:35 30/04/20


Triệu Tinh Yến trầm ngâm một lúc mới nói:



- Không sai, mặc dù luật pháp không dung. Nhưng luật pháp cũng không nằm ngoài tình cảm con người, ngươi cũng có thể cho ông ta một cơ hội thay đổi chứ.



- Ta cũng muốn thế, nhưng hắn ta đã chạm tới cái giới hạn cuối cùng rồi.



- Nhưng ông ta thực sự là một nhân tài. Ngươi chẳng phải là vẫn luôn trọng nhân tài sao? Cũng giống như đám người Tần Cối, Nhạc Phi, Ngưu Cao, Trần Đông. Nếu ngươi thực sự muốn giúp ông ta, thì tất sẽ có biện pháp.



Lý Kỳ thờ dài một tiếng rồi nói:



- Nói đến vấn đề đại nghịch bất đạo, từ Hạ Thương tới nay, việc thay đổi triều đại chẳng có gì lạ. Chẳng có triều đại nào là trường tồn cả, chỉ có duy nhất một thứ không thay đổi đó là cái dân tộc đời đời sinh sống trên cái mảnh đất này. Đó là vì sao? Đó là một thứ tôn nghiêm. Còn nhớ Thanh Chiếu tỷ tỷ từng nói với ta, Trung Nguyên đại quốc không phải chỉ đại diện cho một quốc gia, mà là niềm tôn nghiêm của cả một dân tộc.



- Vậy ngươi tới đây làm gì?



- Chẳng phải là đã nói rồi sao, tới khám nhà.



Triệu Tinh Yến cười nói:



- Thực ra trong lòng ngươi không hề muốn giết ông ta.



Lý Kỳ quả quyết nói:



- Ngươi phải nhớ, đây không phải là việc ta muốn hay không muốn. Vấn đề là hắn ta bắt buộc phải chết.



Triệu Tinh Yến nói:



- Vậy rốt cuộc trong lòng ngươi muốn hay không?



Haizz. Ngươi dai như đỉa vậy. Lý Kỳ quay đầu đi nói:



- Ta không biết.



- Không biết? Vậy là không muốn, không thì ngươi cũng không để ông ta được chết toàn thây.



Lý Kỳ lắc đầu nói:



- Ta để hắn chết toàn thây, chỉ là vì hắn không giết đám người Điền Thất diệt khẩu, hơn nữa chỗ lương thực đó hắn vẫn giữ lại, điều đó cho thấy trong lòng hắn vẫn còn nghĩ về bách tính nơi đây. Chỉ có vậy thôi.



- Thì ra là thế.



Triệu Tinh Yến khẽ thở dài một tiếng, nói:



- Thực ra ông ta giữ lại cho bách tính nơi đây không chỉ có vậy.



Lý Kỳ nói:



- Nếu ngươi là ta, ngươi có giết không?



- Không.



- Vì sao?



Triệu Tinh Yến nói:
Hồng Thiên Cửu tò mò hỏi:



- Thế là sao?



- Bí mật.



Lý Kỳ cười ha ha vài tiếng, rồi lại hỏi:



- Đúng rồi, thứ ta bảo ngươi mang tới, vẫn giữ gìn cẩn thận chứ?



- Đại bộ phận còn lành lặn.



Cao Nha Nội bỗng reo lên:



- Lý Kỳ, ngươi thật không ra gì, lương thực của Quỹ từ thiện Thanh Thiên bọn ta đã xuất kho rồi, Túy Tiên Cư các ngươi thì chẳng có chút động tĩnh gì cả, chẳng phải là ngươi tính đem đi bán đấy chứ?



- Oa! Nha Nội, con mẹ ngươi có đầu óc kinh doanh đó chứ!



Lý Kỳ nói rồi nghiêm mặt lại, nói tiếp:



- Nhưng ngươi cho rẳng ở đây ngoài các ngươi ra, thì còn có ai có thể mua nổi hả?



Cao Nha Nội nói:



- Vậy ngươi làm thế để làm gì?



Lý Kỳ nhếch mép nói:



- Đó là vì ta muốn làm ra một thứ thần khí cứu tế.



- Thần khí cứu tế?



Mấy người cùng nhau hít vào một hơi thật mạnh.



---



Ngày thứ ba.



Trước cửa phủ nha người đông như kiến. Bọn họ đều nhận được tin, nói rằng vị vua bếp đến từ kinh thành muốn thể hiện tài nghệ, hơn nữa còn liên quan đến tính mạng, nên từ sáng sớm đã lũ lượt kéo đến xem.



Lý Kỳ sau một hôm nghỉ ngơi, thay trên mình một bộ quần áo sạch đẹp, mặc lên chiếc tạp dề, tinh thần phấn chấn đứng trước mặt toàn thể dân chúng, cất cao giọng nói:



- Kính thưa bà con, tin rằng các vị đều biết vì sao hôm nay ta gọi các vị tới đây. Đầu tiên, về những việc xảy ra lần này, bản quan cảm thấy rất tiếc, ai cũng không muốn xảy ra những việc như thế. Việc do con người gây ra thì còn có thể ngăn cản, nhưng đối với thiên tai mà nói thì là bất lực. Thiên tai có 2 đặc điểm rõ ràng, đó là tính đột xuất và tính không thể dự liệu. Có những trận thiên tai có thể khiến các vị khuynh gia bại sản chỉ trong một đêm. Khi rơi vào tình cảnh liên quan đến tính mạng như vậy, các vị phải học cách biết tự cứu lấy mình. Nhà cửa mất rồi thì có thể xây lại, tiền mất rồi thì có thể kiếm lại, nhưng mạng mà mất rồi thì là mất tất cả. Cho nên bảo toàn tính mạng là quan trọng nhất. Vấn đề mấu chốt của bảo toàn tính mạng là ở lương thực, nhưng cho dù triều đình có gửi lương thực tới thì cũng phải mất một thời gian, không thể bảo tới là tới ngay được. Cho nên, hôm nay ta dạy cho các vị làm một loại viên chống đói. Viên này giá thành không cao, lại có thể lưu trữ được lâu. Ăn một viên thì có thể chống đói được nửa ngày. Khi các vị đối mặt với thiên tai bất ngờ ập đến, thì có thể lấy ra cầm cự một thời gian. Lúc đó viên này chính là viên cứu mạng của các vị.



Cao Nha Nội đứng cạnh kinh ngạc hô lên:



- Một viên có thể cầm cự được nửa ngày, lẽ nào là tiên đan? Có viên này rồi, chả phải là ngay cả cơm cũng chẳng cần ăn nữa không.



Đồ ngu! Lý Kỳ khẽ hẵng giọng một tiếng, chỉ về phía Cao Nha Nội nói:



- Thưa bà con, vị này chính là bài học phản diện cho các vị, ta phải nhắc nhở các vị một câu, nếu như hằng ngày để tiết kiệm tiền mà ăn viên chống đói này, thì chính là dần dần tự sát, bởi vì hàm lượng dinh dưỡng của viên này có hạn, thêm nữa, cho dù có là nhân sâm đi chăng nữa, thì các vị cũng không thể lấy ra ăn thay cơm được.